Hai người đàn ông đối kháng kiên cường, giống như hai hổ tranh đấu, hiển nhiên sẽ có một bên bị thương. Nhưng cuối cùng là Lưu Vũ thua, hay làđoàn trưởng thua? Kỳ thật trong lòng mọi người đã biết rõ rồi. Tuy đoàntrưởng rất nổi tiếng về khả năng kháng đòn, nhưng Lưu Vũ không phải quảhồng vừa bóp một cái đã nát. Anh tuy làm công tác chính trị, nhưng bìnhthường rèn luyện không ít, hơn nữa trước đây anh còn là một sĩ quan quân sự, càng rõ phương pháp huấn luyện, muốn đánh bại được anh không phảilà một chuyện dễ dàng. Nhưng mà cũng phài nhìn xem là đấu với người nào, vừa so sánh với đoàn trưởng, tất cả mọi người đều biết kết quả.
Tuy mọi người ai cũng biết phần thắng thuộc về ai, nhưng mọi người ởđây, trừ bỏ Từ Nhan cùng đoàn trưởng, trong lòng ai cũng đều buồn bực:Sao lúc này phó xử Lưu lại có vẻ không thể không bị đòn như vậy chứ?Giống như bỗng chốc trở thành bao cát của đoàn trưởng rồi.
Trái tim Từ Nhan vì Lưu Vũ hết bị đạp rồi đánh mà đau nhói. Lúc đoàntrưởng đấm vào mặt Lưu Vũ, anh loạng choạng ngã xuống đất, rốt cuộc TừNhan không nhịn được, nước mắt đã rơi xuống, cũng không quan tâm, ngườiđã xông tới, cũng không quan tâm nếu mình cứ xông lên sẽ bị bùn lầy làmdơ, cũng không quản quả đấm của đoàn trưởng không có mắt, trong mắt côchỉ có Lưu Vũ thôi.
Đoàn trưởng lại đấm một quả nữa, mà lúc này Từ Nhan vọt tới chỗ haingười, không nghi ngờ gì nữa, quả đấm kia mắt thấy sẽ đánh trúng TừNhan.
Lưu Vũ nhìn thấy giật mình, Từ Nhan đột nhiên hành động làm cho anh cảmthấy bất ngờ, cho nên hiện tại điều quan trọng nhất anh cần làm là làmthế nào để Từ Nhan không bị thương.
Lúc Từ Nhan xông đến mà nắm đấm của đoàn trưởng đã vươn tới, anh độtnhiên bạo phát hết sức lực. Một tay ôm lấy Từ Nhan, gắng sức xoay trònqua một bên, một tay khác phản kích lại công kích của đoàn trưởng, đồngthời đã quét chân đá về phía đoàn trưởng. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Đoàn trưởng Cảnh không ngờ rằng Từ Nhan sẽ cứ thế xông vào, cho nên lúcnắm đấm đã đánh ra, vội vàng lui trở lại. Anh luyện đối kháng cùng vớiLưu Vũ, không muốn làm Từ Nhan bị thương, nếu để bà xã biết anh làm TừNhan bị thương, tính phúc [1] kiếp này của anh sẽ không còn, cho nênhiện tại thu lại lực lượng của mình là điều cần làm trước tiên.
Một người thu lực về, một người ra sức muốn ngăn lại lực lượng đối phương đánh ra, cho nên kết quả vừa nghĩ đã biết.
Đoàn trưởng bị lực lượng bùng nổ của Lưu Vũ đá ngã xuống bùn.
"Có bị thương ở đâu hay không?" Đá đoàn trưởng Cảnh ngã xuống, Lưu Vũcũng không quan tâm đoàn trưởng có bị thương hay không, mà chỉ kiểm traTừ Nhan từ trên xuống dưới xem có bị thương không.
Trái lại Từ Nhan cũng không bị thương tổn, nhưng mà bị bùn lầy bắn tungtóe lên toàn thân, làm cho quần áo xinh đẹp biến thành quần áo bùn đất.
Lúc này, Từ Nhan cũng không nói nên lời, cô rất muốn nói một câu để choanh ta khỏi lo lắng, nhưng mà lời nói đến miệng lại không nói ra. Tìnhcảnh vừa rồi kịch liệt như vậy, mỗi lần anh bị đánh ngã xuống đất, nóicô không lo lắng là giả.
Nhưng mà điều thật sự làm cho cô nói không ra lời, cũng không phải vì bị dọa, lá gan của cô cũng không nhỏ, chính là lạnh mà thôi. Bây giờ làmùa đông, tuy hiện tại thời tiết không lạnh, có mặt trời, nhưng dù saocũng không thể so sánh với mùa xuân và hạ, cô bị bùn lầy bắn tung tóe,cả người vừa bẩn vừa ẩm, hơi ẩm bám trên người, không lạnh mới là lạ. Cô lạnh đến mức toàn thân phát run, trong lòng còn đang suy nghĩ: Lưu Vũvà đoàn trưởng không lạnh sao? Bọn họ bị đánh ngã vào trong nước, quầnáo trên người cũng sớm đã bị ướt từ trong ra ngoài rồi.
"Đi thôi đi thôi, mang theo cô dâu của cậu trở về phòng đi, để cho TiểuNhan thay quần áo, đừng để vì lạnh mà bị ốm. Nhưng mà tôi chỉ cho cậumột giờ đồng hồ, một giờ sau tôi chờ cậu ở chỗ này."
Từ Nhan vừa nghe thấy liền đẩy Lưu Vũ ra, tuy lạnh đến phát run, nhưngvẫn nói: "Anh rể đoàn trưởng.... D..Đ..L..Q..Đ Rốt cuộc anh muốn làmcái gì... Hiện tại đã trễ như thế này ...Anh còn muốn A Vũ luyện tập gìnữa? A Vũ nhà em còn chưa ăn cơm đâu." Mỗi một chữ nói ra, cô liền lạnhđến mức hai hàm răng run cầm cập, thật là quá lạnh, cô còn chưa từng bịđày đọa như vậy.
Nhìn bộ dáng này của Từ Nhan, trong lòng đoàn trưởng cũng chịu khôngnổi, nhưng mà ngoài mặt vẫn làm một bộ lạnh lùng vô tình: "Anh chính làđể cho cậu ta một giờ ăn cơm."
Lúc này Lưu Vũ cũng sốt ruột, anh thấy Từ Nhan lạnh đến tím mặt, thânthể còn không ngừng phát run, anh không nói hai lời, đã khom lưng bế TừNhan như công chúa, vội vàng chạy về ký túc xá của mình, một chút cũngkhông nhìn ra trước đó anh đã bị thương.
Bọn họ vừa đi. Đoàn trưởng Cảnh liền giải tán binh sĩ vây quanh, sau đólấy ra điện thoại di động, gọi một cú điện thoại: "Bà xã."
"Thế nào rồi?" Bên kia truyền đến một giọng nói uể oải.
“Bà xã, chồng em vất vả chết mất, em cũng không an ủi một câu." Đoàntrưởng Cảnh đi về phía phòng mình, vẻ mặt như đang làm nũng.
"Hừ, anh mà cần em an ủi sao? Nói mau, tình huống ra sao?" Chuyện mà chị Chu quan tâm cũng không phải là chồng mình như thế nào.
Đoàn trưởng Cảnh thở dài, địa vị của mình trong lòng bà xã thật sự không bằng vợ chồng son nhà người ta, liền thật thà đáp: "Anh làm theo chỉthị của em, huấn luyện một mình Lưu Vũ, chờ Tiểu Nhan đến, kế hoạch cũng tiến hành cực kỳ thuận lợi, anh đánh Lưu Vũ."
"Anh đánh thực sao? Không biết làm bộ à? Tiểu Nhan có phản ứng gì?"
"Bà xã, không đánh thật, diễn sẽ không như thật, Tiểu Nhan không phải là đồ ngốc, làm giả làm sao có thể không nhìn ra." Đoàn trưởng Cảnh cảmthấy mình giống như quân cờ trong tay vợ, còn nói: "Tiểu Nhan cực kỳ đau lòng, còn hét lớn với anh, xem ra em ấy nổi nóng thật sự."
"Không tồi, đây là hiệu quả mà em muốn, chỉ cần có thể làm cho Tiểu Nhan đau lòng, vậy là thành công không xa rồi." Chị Chu cực kỳ mãn nguyệnnói.
"Bà xã, anh ... Thiếu chút nữa anh cũng đánh trúng Tiểu Nhan... " Giọng nói của đoàn trưởng Cảnh càng lúc càng nhỏ.
"Cái gì? Lão Cảnh, sao anh lại như vậy? Tiểu Nhan bị thương rồi hả?" Chị Chu vừa nghe thấy chuyện này, nóng lên.
"Trái lại không bị thương, nhưng mà chồng em bị thương đó, bị Lưu Vũ đámột cước, bây giờ còn rất đau, em ngay cả quan tâm cũng không." Giọngnói của đoàn trưởng Cảnh có phần tủi thân.
"Được rồi, em biết rồi, không thể không an ủi anh, khi nào anh trở về em nấu thịt cho anh ăn." Ngon ngọt cần thiết cũng là phải cho.
Đoàn trưởng Cảnh vừa nghe, mắt sáng rực lên, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thểăn em luôn hay không?" Trước khi cọp mẹ bên kia nổi giận, anh nhanhchóng cúp điện thoại.
Lúc này Lưu Vũ chạy thật nhanh, Từ Nhan ở trong lòng anh phát run, anhvô cùng đau lòng, vừa đi vừa nói: "Chúng ta đi về tắm nước nóng trước.”
Từ Nhan cái gì cũng không nói, ngoãn ngoãn nằm trong lòng anh, hai tayvòng qua cổ anh. Nhìn thấy được, anh là quan tâm đến mình, cho nên tâmtình lo lắng lúc trước của cô cũng biến mất, ngược lại cực kỳ vui sướng. Tại trong lòng anh, có một loại an tâm không tên, cảm giác an toàn nàylàm cho trong lòng cô thoải mái không nói nên lời. Anh là chồng của cô.Cái từ chồng này, cô vẫn không nhìn thẳng vào, nhưng mà hôm nay ở trongquân doanh, từ này cô đã nói không biết bao lần, trong lòng cô cũng đãtừ từ nhìn thẳng vào rồi. Đúng vậy, cô kết hôn, mà hiện tại, người đànông đang ôm cô chính là chồng cô.
Lén lút ngẩng đầu, mặt anh cách mình rất gần, gần đến mức có thể nghethấy tiếng hít thở của anh, có thể nhìn thấy đôi mày anh nhăn lại. Mặtanh bởi vì bị đoàn trưởng đánh, cho nên hơi sưng đỏ, mặt cũng vì bịquăng ngã xuống bùn đất, cho nên rất bẩn, nhưng cặp mày rậm đang nhíuchặt kia lại mang một hương vị không nói ra được, hương vị này hấp dẫnTừ Nhan.
"A Vũ, em lạnh." Cô nhẹ nhàng nói, vùi đầu vào trong lòng anh, nghe từng tiếng từng tiếng tim đập mạnh mẽ.
Lưu Vũ ôm chặt cô, muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để làm ấm cô,nhưng mà anh đã quên một việc, đó chính là người anh đã ướt hết, cái ômnày còn khiến người cô càng ướt hơn. Tốc độ của anh nhanh hơn, khoảngcách từ sân huấn luyện tới ký túc xá của anh là khoảng mấy trăm mét,nhưng không biết vì sao, hôm nay lại cảm thấy vô cùng xa, không biết làdo anh đi chậm, hay là khoảng cách quá xa.
Quần áo Từ Nhan không ướt hết toàn bộ, cô lúc ấy chạy vọt vào bên tronghồ nước huấn luyện, chỉ là bị nước bắn lên trên người cô, còn có lúc hai người đánh nhau làm nước bắn lên. Quần áo bên ngoài ẩm một nửa, khiếncho đồ công sở đẹp đẽ dính đầy bùn lầy. Lúc ấy cô đi vội, cho nên cũngkhông có thời gian thay đồ, mặc đồ công sở mà đi qua, bởi vì ngồi trênxe buýt đã mất hơn một giờ, cô cũng không có nhiều thời gian để thayquần áo. Đồ công sở này không dày, chính là âu phục bình thường, nhưngdù là bộ đồ công sở bình thường, cô mặc lên lại tạo ra một vẻ đẹp khácbiệt. Nhưng lúc này quần áo ẩm một nửa, dán lên người cô, tuy sẽ khôngdán đến nỗi chỗ ẩn chỗ hiện như đồ mùa hè, sẽ không lộ hết, nhưng ítnhiều cũng dán sát mà làm lộ ra dáng người hoàn mỹ của cô.
"Cũng sắp đến rồi, lập tức có thể tắm nước nóng." Miệng Lưu Vũ an ũi, tốc độ cũng không giảm đi.
Rất nhanh, bọn họ đã chạy vào tòa ký túc xá lớn mà Lưu Vũ ở. Nơi Lưu Vũ ở chính là dãy nhà độc thân mặt sau khu chính trị, phòng ở tầng này dànhcho những người độc thân có chức vụ trong đoàn hoặc sĩ quan không cóngười nhà theo quân, điều kiện rất tốt, không giống ký túc xá trước kiaanh đã ở tại doanh trại. Tại căn phòng hơn 60m², có hai phòng ngủ mộtphòng khách cùng phòng bếp và nhà vệ sinh, tuy không so với căn phònglớn của bọn họ, nhưng mà điều kiện này ở trong quân doanh đã là đầy đủvà khá tốt rồi.
Lúc Lưu Vũ ôm cô từ sân huấn luyện về, các binh sĩ khác đều thấy được,tất cả mọi người đều dừng lại nhìn, trong mắt có kinh ngạc cũng có hâmmộ, dù sao trong quân doanh cũng ít thấy mỹ nữ, tuy người nhà khôngthiếu, nhưng chưa kết hôn cũng không nhiều, huống chi là nữ sinh xinhđẹp, mà chuyện Lưu Vũ kết hôn, cũng có mấy người cán bộ trong đoàn biết, binh sĩ phía dưới ít người biết đến, cho nên lúc Từ Nhan được ôm về kýtúc xá, sự hâm mộ trong mắt mọi người là không thiếu được.
Vừa vào nhà, anh liền tiện tay đóng cửa lại, sau đó đặt Từ Nhan xuống,để cho cô ngồi trên ghế, nói với cô: "Em chờ một lát, anh đi mở nước cho em." Nói xong liền đi vào phòng tắm.
[1] Tính phúc: hạnh phúc đời sống tình dục.