Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 93




Editor: dohuyenrua

Tô Nhan mấp máy môi đỏ mọng mở miệng nói: “Đã lâu không gặp.”

Mặt Quyền Hạ đùa giỡn nhìn Tô Nhan cợt nhã cười một tiếng nói: “Ngày đó cô trở lại tôi đã gặp cô, ở cà phê Lộ Thiên.”

Nghe vậy, Tô Nhan sững sờ, nhìn mặt Quyền Hạ cười tà mị, rốt cuộc biết tại sao Trình Tự Cẩm phát hiện cô trở lại nhanh như vậy, cô chân trước mới vừa đến khách sạn Trình Tự Cẩm đã xuất hiện ở trước cửa phòng khách sạn, thì ra là do anh.

Quyền Hạ thấy sắc mặt cô không tốt, nhíu mày khẽ cười một tiếng nói: “Tôi nói, Trình phu nhân, trễ như thế này mới về nhà, có muốn tôi đưa cô vào không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đã đen lại, sao người đàn ông ngả ngớn không đứng đắn này có thể là luật sư? Chẳng lẽ lúc trên toà án cũng là bộ dáng này?

“Không cần, tôi đi vài bước là được rồi.”

Quyền Hạ lại híp đôi mắt đào hoa lại, ý vị sâu xa nói một câu.

“Lâu như vậy không trở lại, còn tìm được sao?”

Châm chọc, tuyệt đối châm chọc...

Đây là anh ta đang bất bình dùm cho anh em của mình sao? Trách cô bỏ đi bốn năm sao?

Nghĩ tới đây, đôi mày thanh tú của Tô Nhan cũng nhíu lại, lạnh lùng nói: “Quyền Hạ, anh không cần châm chọc tôi, tôi không nên đi sao? Chẳng lẽ phải ở lại chỗ này bị các người chơi đùa chết sao? Anh dám nói lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy tôi cũng không biết cái gì sao? Có lẽ vào lúc đó các người đang chờ truyện cười của tôi thôi.”

Nghe vậy, Quyền Hạ thu hồi khóe môi cười, nhìn Tô Nhan đốt một điếu thuốc lá nói: “Cô nói đúng, lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy cô cũng đã biết ý đồ của Cẩm, cô nghĩ rằng chúng tôi không muốn ngăn cản ư, nhưng chúng tôi ở đây đều quá rõ ràng tính tình Cẩm, trừ phi là chính cậu ấy nghĩ thông suốt, nếu không thì coi là ai nói cũng không hữu dụng gì, cho nên, chúng tôi đặt hi vọng trên người cô.”

“Đặt trên người tôi?”

“Nếu như cô có thể khiến cậu ấy yêu cô, đây là kết cục tốt nhất, cô có thể được cậu ấy yêu, đây không phải là cô muốn, Cẩm cũng có thể đạt được hạnh phúc lần nữa, chỉ là, cô không chờ được lúc đó.”

Tô Nhan nghe nói chỉ cười, không trách được trước kia chị Diệu Mạn lại nói như vậy với cô, dùng tâm đi yêu Trình Tự Cẩm, thì ra là nguyên nhân này, nghĩ đến chỗ này, cô không khỏi cười mà nói.

“Vậy tôi nên thấy may mắn hay là nên như thế nào? Trước đó tôi đã biết mưu tính của anh ấy, hơn nữa không để anh ấy có cơ hội tổn thương tôi.”

Quyền Hạ nghe cô châm chọc, lông mày nhíu lại, nhỏ giọng nói: “Coi như cô không biết, có lẽ về sau cô cũng không thể biết, lúc cô biết, Cẩm đã động lòng với cô, nếu như nói lúc ấy là đung đưa bất định, nhưng trong bốn năm này, chúng tôi đều có mắt đều nhìn thấy, cậu ấy yêu cô.”

Ánh mắt Tô Nhan co rụt lại, nhìn Quyền Hạ khẽ mất hồn, anh yêu cô? Tại sao tất cả mọi người nói như vậy? Nói trong lòng của anh có cô, nhưng chính cô hết lần này tới lần khác không có cảm thấy.

“Anh nói anh ấy yêu tôi?”

“Cậu ấy có yêu cô không, hỏi chính cô, nếu như không yêu, cậu ấy sẽ dây dưa với cô như vậy? Nếu như vẫn vì trả thù cô, cô cho là cô có thể bình yên vô sự trải qua bốn năm, bốn năm của cô, cũng chỉ là cậu ấy cho cô thời gian lành vết thương.”

Nghe vậy, Tô Nhan trầm mặc cúi đầu nhìn chân của mình, cô dao động, không phải tin chắc như vậy, anh thật yêu cô sao?

Nhưng nếu như không phải, tại sao tất cả mọi người nếu như vậy nói, ngay cả Tiết Cầm Cầm cũng khuyên cô bỏ xuống quá khứ đúng đúng sai sai, cho nhau một cơ hội.

Quyền Hạ nhìn Tô Nhan trầm mặc xuống mặt trầm tư, dẫm tắt phần còn lại của điếu thuốc lá trên đất, trầm thấp mở miệng.

“Tôi không biết trong lòng của cô có còn Cẩm không, nếu như còn, sao không cho nhau một cơ hội, không phải tất cả tình cảm cũng có thể thuận buồm xuôi gió, cô có thể coi là tôi luyện.”

Cơ hội?

Tô Nhan chậm rãi ngẩng đầu nhìn Quyền Hạ nhẹ giọng nói ra: “Các người đều nói cho tôi cho anh thêm một cơ hội, nhưng làm sao tôi vẫn dùng hạnh phúc của mình làm tiền đánh cuộc, chúng tôi đã qua hai lần bốn năm rồi, bốn năm thứ nhất, anh vẫn như cũ có thể ung dung thản nhiên, hiện tại lại qua bốn năm, nếu như lần này anh lại có âm mưu? Đến lúc đó tôi phải làm sao? Nếu như anh ấy thật sự vẫn chỉ muốn trả thù tôi? Tôi phải làm sao? Đến lúc đó tôi thật nên đi chết rồi, cho nên, cơ hội này, tôi thật sự là không nên vì mấy câu nói của các người tuỳ tiện cho anh, tôi phải bảo vệ bản thân tôi.”

Quyền Hạ nghe, tầm mắt rơi vào vị trí sau lưng cô, ánh mắt trầm trầm nói: “Trên đời không có tuyệt đối.”

Tô Nhan nghe, cau mày, đã thấy anh ta lại khôi phục bản sắc ngả ngớn kia, lại hướng về phía sau lưng cô nói: “Cẩm, thế nào, xuống đón vợ cậu?”

Tô Nhan sững sờ, cô gần như là theo bản năng liền xoay người lại, quả nhiên đã nhìn thấy Trình Tự Cẩm đứng ở cửa chung cư, người mặc một bộ đồ ở nhà màu xám tro, đi dép lê.

Cô nhìn anh hung hăng cau mày, cô cũng không biết anh đứng ở nơi đó bao lâu, nhưng cô cũng không có phát hiện chút nào, anh đứng ở nơi đó nghe được bao nhiêu, bắt đầu nghe từ chỗ nào?

Một đôi mắt của Trình Tự Cẩm cũng chăm chú nhìn Tô Nhan, thâm trầm nhìn chằm chằm cô không dời ánh mắt đi, nhìn điện thoại di động nhận được cuộc gọi là tên của cô, anh vui vẻ, cho nên cứ việc nói chia phòng ngủ anh cũng vui vẻ chấp nhận, chỉ cần họ ở cùng một nhà, anh có thể từ từ đi.

Cho nên anh vẫn đứng ở trước cửa sổ nhìn cửa tiểu khu, anh thấy cô từ trên xe taxi xuống, nhưng vẫn cứ đứng tại chỗ bất động, trong nháy mắt anh thấy thế sợ cô sẽ đổi ý, gần như là lập tức muốn xông ra.

Lại nhìn thấy Quyền Hạ bên cạnh cô, anh nhìn hai người hình như đang nói chuyện với nhau liền không đứng ở nơi đó nhìn, mà là đi ra ngoài.

Quyền Hạ nhìn hai người bọn họ nhìn nhau, khẽ cười một tiếng nói: “Vợ chồng các cậu nhất định có lời muốn nói, tớ liền đi trước một bước, bye ~” nói xong liền lái xe vào chung cư.

Còn lại hai người cứ như vậy nhìn đối phương, Tô Nhan bị ánh mắt sâu của anh nhìn chăm chú, có chút không chống đỡ được, dời tầm mắt đi trước, mở miệng nói: “Sao anh lại xuống.”

Trình Tự Cẩm chỉ đi về phía cô, kéo va li cạnh tay cô trầm giọng nói: “Ừ, lên đi.” Nói xong liền xoay người đi vào trong chung cư.

Tô Nhan quay đầu nhìn bóng lưng của anh, bóng đêm dưới ánh đèn lờ mờ thế nhưng cô lại thấy cô đơn từ bóng lưng của anh.

Lòng của Tô Nhan cũng run lên, mím môi đỏ mọng chậm rãi đi theo, trong thang máy, hai người một đường im lặng, Tô Nhan thậm chí có điểm lúng túng, không biết có phải là bởi vì mới vừa rồi ở cửa chung cư cuộc nói chuyện của cô và Quyền Hạ bị anh nghe thấy không.

Tô Nhan đứng ở bên cạnh anh, trong thang máy trên người anh thoang thoảng mùi hương thơm ngát, rất lâu rồi cô không ngửi thấy mùi hương như vậy, đây là mùi hương sữa tắm chuyên dùng của anh, anh tắm rồi.

Không nhịn được nâng tầm mắt lên nhìn về phía anh, nhớ tới lời nói của Quyền Hạ, cô lại không nhịn được mất hồn, cô biết, lòng cô vốn kiên định như sắt bắt đầu dao động.

Lời của bọn họ ở trong đầu của cô, trong lòng không tản đi, thậm chí sẽ trùng hợp nhớ tới, rất quấy nhiễu cô, sẽ mê hoặc cô.

Trong bốn năm nay, có bao nhiêu người biết cô ép buộc chính mình tự quên đi anh như thế nào, quên tất cả của bọn họ, tiền bạc, danh dự, địa vị, cô đều có thể nói bỏ xuống thì bỏ xuống, duy nhất không bỏ được là người đàn ông này.

Khi vừa tới thành phố F cô không biết đã khóc bao nhiêu lần, dùng bao lâu mới để mình không nghĩ đến ba chữ ‘ Trình Tự Cẩm ’ này sẽ đau đến ngay cả hô hấp cũng đau.

Nhưng mỗi khi người của công ty bàn luận đến chuyện của anh và nghe tên của anh, cô vẫn sẽ âm thầm hao tổn tinh thần hồi lâu như cũ.

Rốt cuộc làm sao cô quên anh? Thay vì nói là quên, không bằng nói là ép buộc chính cô không nghĩ tới mà thôi.

Nhưng bắt đầu trở lại cái thành phố này, cô nghe được, đều có thể dao động lòng của cô.

Tô Nhan cứ như vậy nhìn anh sườn mặt bắt đầu mất hồn, không biết từ lúc nào Trình Tự Cẩm cũng quay đầu nhìn cô, đợi cô phát hiện, hồi thần, đối diện cặp mắt thâm trầm sắc bén dời tầm mắt đi rất nhanh.

Mà Trình Tự Cẩm cũng híp mắt đen như mực, cảm xúc trong cặp mắt kia vẫn làm người ta không thể hiểu được như cũ.

Anh thấy thương cảm trong mắt cô...

Lại một lần nữa trở lại ngôi nhà này, Tô Nhan đã không thể nói lúc này cô có tâm trạng gì, chỉ là cảm khái rất nhiều.

Nhìn ngôi nhà bốn năm vẫn không thay đổi, hình như còn có thể hoảng hốt nhìn thấy bọn họ đã từng sống chung ở đây một thời gian ngắn, mặc dù lúc đó cô thật là ngốc quá mức, cũng là ngày cô hạnh phúc nhất vui vẻ nhất.

Cho nên hiện tại hồi tưởng lại, mới có thể đau như vậy, đau đến không muốn nhớ lại.

Tô Nhan nhìn Trình Tự Cẩm kéo va li của cô vào phòng từng là phòng ngủ chính của bọn họ, liền mở miệng hỏi: “Chúng ta không phải nói ở phòng riêng sao.”

Nhưng Trình Tự Cẩm bỏ va li vào phòng ngủ mà anh lại đi tới bên cạnh Tô Nhan, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhỏ giọng nói: “Anh ở phòng khách, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tô Nhan ngây ngẩn cả người, ngay cả sau khi Trình Tự Cẩm dứt lời hôn lên trán cô cô cũng không hề cử động, mãi cho đến anh đi vào phòng khách, âm thanh đóng cửa nhắc nhở cô.

Quay đầu nhìn phòng khách đã đóng lại, cô sờ cái trán bị hôn của mình, luôn cảm giác có có cái gì không đúng, rồi lại không nói ra là lạ ở chỗ nào.

Không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng từ từ đều là hơi thở của anh, bày biện trong phòng không hề thay đổi, lúc cô rời đi là như thế nào, bây giờ vẫn như cũ.

Nhìn phòng ngủ giường lớn, Tô Nhan ngồi xuống vuốt ve, cuối cùng nằm xuống, hương vị của Trình Tự Cẩm liền trào vào hơi thở của cô, lại làm đỏ đôi mắt cô.

Mắt bắt đầu chua xót ửng hồng, trước kia mỗi một ngày cô đều tỉnh lại trong hơi thở này.

Cô lại trở về rồi, cô từng cho là cô yêu nhà.

Bị loại mùi hơi thở thơm ngát vây quanh, nằm trên giường lớn cô rất nhanh buồn ngủ, cô từ từ nhắm lại hai mắt ửng hồng ngủ, ngay cả chính cô cũng giải thích không rõ, tại sao ở nơi này ở nhà anh, gian phòng có hơi thở của anh cô chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.