Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 87




Editor: dohuyenrua

Nhưng Trình Tự Cẩm chỉ chỉ kính cô đeo trên mặt trầm giọng nói: “Tôi không có thói quen nói chuyện với kính râm.”

Nghe vậy, Tô Nhan cau mày, nhưng thấy vẻ mặt cô không tháo kính xuống tôi sẽ không nói gì, Tô Nhan tâm bất cam tình bất nguyện tháo kính xuống.

“Lúc này có thể nói chuyện chưa?”

Khóe môi Trình Tự Cẩm khẽ nhếch, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô, không trang điểm chút nào, thật sự có chút hoài niệm dáng vẻ lúc cô không hoá trang. Giơ tay lên, ý bảo có thể nói chuyện.

Tô Nhan thấy thế, môi đỏ mọng mấp máy mở miệng nói: “Trình Tự Cẩm, chuyện đã qua tám năm rồi, mặc dù anh thật sự có nhiều việc không bỏ qua được, không cam lòng, hôm nay tôi xin anh, van anh, có thể bỏ qua không? Có lẽ nửa đời sau anh cũng sẽ chung tình với cô gái đã qua đời đó, nhưng tôi không muốn cứ như vậy sống nốt cuộc đời của tôi, tôi sắp ba mươi rồi, chẳng còn mấy năm có thể lãng phí, tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường, có thể qua một đời an nhàn với tôi là được rồi, cho nên, anh có thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho tôi được không? Ký tên trên đơn ly hôn? Tôi cũng sẽ không lấy một phần tiền nào của anh, dù sao ở trong mắt đại đa số, tôi và anh cũng đã ly hôn ngay bốn năm trước, anh chỉ cần gật đầu, chúng ta có thể kết thúc đoạn nghiệt duyên này rồi.”

Lúc này Tô Nhan nói đều là lời trong lòng cô, cô thật sự cảm thấy, nên kết thúc, tiếp tục kéo dài nữa, không có ý nghĩa.

Trình Tự Cẩm nghe lời của cô, nghe được, những lời này đều là phát ra từ đáy lòng cô, nhưng cho dù lời thật lòng của cô thì sao?

Anh vẫn không thể buông tay.

Tô Nhan thấy ánh mắt anh thâm trầm, ánh mắt đen tối không rõ nhìn chằm chằm cô, cô không biết ánh mắt của anh như bây giờ thể hiện cái gì, trước kia cô nhìn không hiểu, bây giờ vẫn nhìn không hiểu như cũ.

“Anh có nghe lời tôi nói không?” Tô Nhan thấy một hồi lâu anh cũng không mở miệng, không thể làm gì khác hơn là mở miệng dò hỏi.

Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, đẩy một phần văn kiện đã sớm đặt ở trên bàn uống trà nhỏ qua, trầm giọng nói: “Trước tiên em xem cái này một chút đi.”

Tô Nhan cau mày, tầm mắt rơi vào văn kiện trên bàn uống trà nhỏ, cảm thấy bất ngờ, cô đã quên, từ trước đến nay Trình Tự Cẩm đều là người đàn ông có chuẩn bị, như vậy, rốt cuộc đây là văn kiện gì?

Tô Nhan không cầm, chỉ ngước mắt, nhíu mày lại, nhìn anh hỏi: “Đây là cái gì?”

“Tự xem đi.”

Tô Nhan nhíu mày rất chặt, suy đoán trong này là vật gì, cuối cùng thật sự không đoán ra sẽ là vật gì đưa tay mở văn kiện ra.

Nhưng khi cô nhìn thấy nội dung bên trong thì sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cười hỏi “Anh giải thích một chút, đây là cái gì?”

Trình Tự Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, trầm giọng nói: “Nhan Nhan, em rất thông minh.”

Tô Nhan không biết sao anh lại đột nhiên nói ra những lời này, nhưng bây giờ cô chỉ muốn biết, rốt cuộc vật trong tay cô là cái gì.

“ Sinh sống bốn năm ở dưới mí mắt của tôi, thế nhưng tôi không biết gì cả.”

Nghe vậy, sắc mặt Tô Nhan cứng đờ, lại chỉ chớp mắt một cái, giây phút cô gặp được anh ở cửa khách sạn cũng đã đoán được anh sẽ điều tra ra mấy năm này cô ở đâu.

Tục ngữ nói, nơi gần nhất là nơi an toàn nhất, cô chọn một chỗ.

Bốn năm trước tạo hiện tượng giả cho anh, cầm một va li tiền cao bay xa chạy, anh sẽ không nghĩ tới tìm kiếm ở phụ cận.

Mà cô, đang ở thành phố F, bên cạnh thành phố X, đi tốc độ cao chỉ mất một thời gian ngắn là đến.

Thật sự là rất gần, rất gần...

Tô Nhan chỉ hơi dời tầm mắt đi, môi đỏ mọng khẽ mím lại.

Lại nghe thấy tiếng nói của anh ngày càng trầm thấp.

“Nhan Nhan, lòng của em thật sự là độc ác hơn bất kì ai, tôi phái người ở bên cạnh Tô Hạo suốt cả một năm, cũng không thấy em xuất hiện, bây giờ nhìn lại, bốn năm cũng chưa gặp em trai em rồi.”

Tô Nhan nghe nói, lòng khẽ căng lên, cô độc ác? Đúng, cô thật sự độc ác, nhưng...

“Là ai tạo thành? Trình Tự Cẩm, anh là người không có tư cách nói tôi độc ác nhất, là anh ép tôi, nói về độc ác, có ai sự ác độc của anh, có ai độc ác hơn anh, cho nên tôi độc ác chỉ vì tự vệ, anh độc ác, chỉ vì hại người.” Nói xong, đôi mắt Tô Nhan hung hăng liếc anh một cái.

Hai mắt Trình Tự Cẩm chỉ híp lại, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô.

Tô Nhan cũng ý thức được cảm xúc của mình có chút kích động, hít một hơi thật sâu, vẫy vẫy văn kiện trong tay chất vấn: “Đây là ý gì? Anh muốn kiện tôi? Tại sao?”

Vẻ mặt Trình Tự Cẩm lại lạnh nhạt nhìn cô, giống như tất cả đều ở trong bàn tay, Tô Nhan nhìn bộ dạng này hận đến nghiến răng.

“Bốn năm, chưa từng kết thúc nghĩa vụ vợ chồng, không hoàn thành trung, thiện, hiếu, còn nữa, em đột nhiên tuyên bố rút khỏi làng giải trí, tất cả tiền vi phạm hợp đồng của những hợp đồng quảng cáo, phim truyền hình, điện ảnh mà em đã ký, hơn chín nghìn vạn, số tiền này là tôi ứng ra giúp em, bốn năm, tính lãi, tính em một tỷ.”

Tô Nhan nghe, mặt đỏ trắng, trắng đỏ, nắm thật chặc văn kiện trong tay.

“Sao có thể nhiều như vậy?”

“Em có thể hỏi người đại diện của em bất cứ lúc nào.”

Nghe vậy, vẻ mặt Tô Nhan cười nhạo nói: “Người đại diện của tôi? Anh ta không phải là người của anh sao, tôi hỏi, anh ta sẽ nói thật cho tôi sao?”

Chỉ cần nhớ tới trước kia Trình Tự Cẩm đùa giỡn tâm cơ với cô, cô liền muốn lập tức đi.

Trình Tự Cẩm lại hoàn toàn không để ý tới cô chê cười, chỉ trầm giọng nói: “Đây là sự thật, nếu như muốn ly hôn, có thể, một tỷ, đổi lấy tôi ký tên.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tô Nhan thay đổi tương đối khó coi, một tỷ, cô lấy cái gì cho? Mấy năm này để dành vào một chỗ mới có mấy triệu, chính là cô ăn mặc tiết kiệm mới có được, hiện tại dù cô muốn một tỷ, chẳng lẽ muốn để cho cô dùng tiền âm phủ sao?

Ngược lại cô có tiền âm phủ...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan khó coi không dứt, gần như là cắn răng nói: “Tôi sẽ trả...”

“Khi nào trả? Chỉ bằng tiền lương của em tại Sava, mấy đời mới có thể trả cho tôi? Vậy thì em muốn dây dưa mấy đời với tôi?” Trình Tự Cẩm nhìn vẻ mặt y như ăn phân của cô (đây là do tác giả viết nhé), lại không nhịn được trêu chọc cô.

Quả nhiên, sắc mặt của Tô Nhan càng khó coi, một ngày ngắn ngủi người đàn ông này đã đào ra tình hình mấy năm nay của cô, xem ra quyết định trở lại thật sự là một sai lầm, thời gian vẫn còn hơi ngắn, nhưng cô cảm thấy, cho dù bốn năm nữa, cô cũng không phải là đối thủ của anh.

“Tôi sẽ trả, một tỷ, tôi sẽ trả, nhưng trước mặt anh nói tôi chưa hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng, không hiếu thuận cha mẹ chồng, Trình Tự Cẩm, có phải đầu óc anh có bệnh không? Bốn năm trước tôi đã ký tên trên đơn li hôn, những thứ này đã không liên quan đến tôi.”

Trình Tự Cẩm lại trầm giọng nói: “Có liên quan hay không không phải em đến nói, cần thì tôi tới nói cho em biết.”

“Anh...” Tô Nhan không nhịn cười được, tức giận cười.

Tô Nhan không biết cô còn có thể nói với anh những gì, nhiều lời vô ích rồi, đứng lên xoay người đi ra cửa.

Trình Tự Cẩm không ngăn cản, đôi mắt đen chỉ khẽ nheo lại, thâm sâu nhìn bóng lưng Tô Nhan bực tức rời đi.

Tô Nhan từ tập đoàn Chính Hằng ra ngoài, đứng ở ven đường, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, sắc mặt tối sầm lại, xé thành hai nửa ném vào thùng rác.

Bắt một chiếc taxi liền rời đi...

Đi tới công ty này, Tô Nhan đeo kính mát lên đi tới quầy tiếp tân.

“A Ken có ở đây không? Tôi tìm anh ấy.”

Cô tiếp tân nhìn Tô Nhan, nhẹ giọng nói: “Xin hỏi có hẹn trước không? Nếu không có, chỗ này của chúng tôi không phải ai cũng có thể vào.”

Nghe vậy, Tô Nhan cau mày, gật đầu nói: “Được, cám ơn.”

“Không có gì.”

Tô Nhan vừa muốn xoay người, đã nhìn thấy người đi từ thang máy ra, không biết đang nói gì với một người con gái, hình như rất nghiêm cẩn.

Dưới kính Tô Nhan nhíu mày, nhìn A Ken đến gần, thay đổi thật lớn, bây giờ A Ken đã là một người đàn ông tuấn tú.

“A Ken.” Tô Nhan nhẹ giọng mở miệng kêu.

A Ken dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhan, hình như trong lúc nhất thời không nhận ra là ai, mà Tô Nhan cũng không định lấy kính xuống, cô vẫn không muốn dư luận xôn xao.

A Ken cau mày, cuối cùng đổi thành vẻ giật mình.

“Tô...”

“Lúc nào có thời gian vậy, có thể hàn huyên một chút không?” Tô Nhan không để cho anh gọi tên của mình ra chỉ là nhẹ giọng cắt ngang câu hỏi.

A Ken nhìn Tô Nhan đã kinh ngạc không dứt, gật đầu một cái, dặn dò nghệ sĩ bên cạnh.

“Cô đi đi, làm theo tôi nói.”

Lúc này A Ken mới tỉ mỉ quan sát Tô Nhan nói: “Đối diện có một quán cà phê, có thể không?”

“Có thể.”

Hai người tới tầng hai của quán cà phê, không có người, lúc này Tô Nhan mới tháo kính xuống, thấy A Ken chăm chú nhìn mình khẽ cười một tiếng nói.

“Đã lâu không gặp, ừ, hình như anh đã thay đổi...”

A Ken gắt gao chờ Tô Nhan, hỏi “Mấy năm này cô đi đâu?”

Tô Nhan chỉ cười cười nói: “Đi khắp nơi.”

A Ken nhìn cô, hình như sống không tồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Lần này trở lại, Trình tổng biết không?”

Nghe vậy, Tô Nhan chỉ gật gật đầu nói: “Anh ta biết.”

“Vậy cô...”

Tô Nhan chỉ lắc đầu một cái, uống một hớp cà phê hỏi: “A Ken, hôm nay tôi tới tìm anh, chỉ muốn biết, lúc tôi đi, có phải có người đến yêu cầu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không?”

A Ken suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Có chuyện này, nhưng sau đó Trình tổng đều đã cho người giải quyết xong.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tô Nhan hơi đổi, nhìn A Ken.

“Thật sự có tiền vi phạm hợp đồng?”

“Vâng, có, lúc trước cô nói đi là đi, chỉ tuyên bố rời khỏi làng giải trí, trước nhận quảng cáo, điện ảnh, phim truyền hình, cần bồi thường tiền vi phạm hợp đồng của tất cả những thứ này.”

Nghe vậy, đôi mày thanh tú của Tô Nhan nhíu chặt, tiếp tục truy vấn: “Vậy anh biết là bao nhiêu không?”

A Ken suy nghĩ một chút nhìn cô nói: “Tiền vi phạm hợp đồng là gấp ba thù lao của cô, tính thế nào, cộng lại ít nhất cũng mấy chục triệu rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt Tô Nhan trắng bệch...