Editor: dohuyenrua
Tô Diệu Mạn bị đẩy vào phòng bệnh liền mệt trực tiếp ngủ mất, trừ Trình Tự Tuấn ở lại phòng bệnh, những người đều đi trước nhìn hai chị em rồi.
Đợi đến khi Tô Diệu Mạn tỉnh lại đã là buổi tối, bởi vì Tiểu Dật Trần cần nghỉ ngơi, cho nên đã để cho bọn họ đi về trước, để lại bọn anh ba người ở đây.
Muốn đợi đến khi cô tỉnh mới trở về, trong bệnh viện cái gì cũng có, giống như khách sạn, nơi nghỉ ngơi rất rộng rãi.
Lúc sáu giờ, Tô Diệu Mạn từ từ mở mắt, Trình Tự Tuấn thấy cô mở mắt, vội vàng đứng lên khom người nhìn cô.
Nắm chặt tay vẫn không có buông lỏng, nhìn thấy Tô Diệu Mạn tỉnh lại vui vẻ không thôi.
"Vợ, em đã tỉnh."
Tô Diệu Mạn chỉ nhíu mày, liếc mắt nhìn chung quanh, biết đây là bệnh viện, quay đầu nhìn anh nhẹ giọng dò hỏi: "Bảo bảo của tôi đâu?"
Trình Tự Tuấn rất kích động cầm tay nhỏ bé của cô trầm thấp cười nói: "Các con ở phòng trẻ sơ sinh, không có chuyện gì."
Tô Diệu Mạn gật đầu một cái, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Tôi muốn nhìn bảo bảo một chút."
"Được, anh đi ôm tới cho em..."
"Không cần, chúng em đã ôm qua rồi." Ngoài cửa, Tô Nhan cùng Trình Tự Cẩm trong lòng mỗi người ôm một đứa bé đang ngủ.
Tô Nhan cười đi tới bên cửa sổ, nhẹ nhàng đặt em bé ngủ say ở trên giường, sau đó lại nhận lấy bảo bảo trong lòng Trình Tự Cẩm cũng để lên, nhẹ giọng nói.
"Em đoán được chị tỉnh lại sẽ muốn gặp bảo bối, cho nên ôm qua cho chị."
Tô Diệu Mạn cúi đầu, ánh mắt dịu dàng vô tận, nhìn hai bảo bảo ngủ say, nhìn bộ dạng nho nhỏ của chúng, thật khó tưởng tượng, hai vật nhỏ ở trong bụng của cô lâu như vậy, đã lớn lên thành bộ dạng này rồi.
Nghĩ tới, Tô Diệu Mạn liền không nhịn được đỏ mắt, đây là con gái của cô, con gái cô hoài thai mười tháng, rốt cuộc bình an khỏe mạnh đi tới bên cạnh cô.
"Mẹ bảo bối..." Tô Diệu Mạn hôn tay các con.
Trình Tự Tuấn nhìn ở trong mắt, lòng anh luôn luôn lãnh trầm rốt cuộc gợn sóng nổi lên bốn phía, ^CaptainCat&diendanlêquydon^^ động tình ôm hai người vào trong lòng, dịu dàng kêu.
"Anh yêu em và các con."
Một bên, Tô Nhan nhìn một nhà ba người này, đột nhiên cảm thấy, ở tương lai một ngày nào đó, bọn họ còn có thể ân ái sống cùng nhau giống như trước đây, bởi vì cuộc sống bọn họ từ đó không chỉ là hai người, bọn họ nhiều thêm hai thành viên mới.
Tô Nhan nhìn họ ôm nhau, chỉ quay đầu nhìn Trình Tự Cẩm nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng đi thôi, có anh cả ở chỗ này, không có chuyện gì, điều kiện nơi này tốt hơn nhiều so với lúc trước em sinh Dật Trần, không cần lo lắng, em sợ em không trở về nhà, sau khi đã đổi hoàn cảnh mới Dật Trần sẽ không ngủ được."
Trình Tự Cẩm nhìn cô gật đầu một cái, ôm eo của cô trầm giọng nói: "Chúng ta đi về trước, bệnh viện cũng đã sắp xếp thỏa đáng, ngày mai chúng ta lại tới đây."
Sau khi hai người đi khỏi bệnh viện đứng ven đường, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi Trình Tự Cẩm cũng là ngồi nhà tới, anh không lái xe, vừa muốn lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn lỗi lại bị Tô Nhan ngăn lại.
"Không nên gọi cho người ta, lúc này trợ lý Hàn khẳng định cũng nghỉ ngơi, chúng ta đi một chuyến thôi."
Trình Tự Cẩm cúi đầu nhìn cô chốc lát, gật đầu cất điện thoại di động, ngược lại kéo cô đi từ từ dọc theo lối đi bộ.
Tô Nhan cúi đầu nhìn bàn tay bị anh nắm, khóe môi cong lên, cứ đi như vậy.
Dù sao anh cũng chưa thật sự làm chuyện gì tổn thương cô sâu sắc, dù sao giữa hai người có đứa bé, nếu như giữa người lớn với nhau có vấn đề gì, chịu ảnh hưởng và tổn thương vĩnh viễn đều là đứa bé.
Hai người một đường không nói gì, đi thật lâu, nhưng thậm chí có một loại tâm trạng, đó chính là rất muốn đi mãi như vậy.
Bỗng nhiên, Trình Tự Cẩm ghé mắt nhìn cô nhẹ giọng nói ra: "Một tháng sau, khi làm tiệc đầy tháng cho các cháu thuận tiện tuyên bố Dật Trần tồn tại, nói thế nào nó cũng là cháu trai trưởng Trình gia. Nên tìm một thời gian chính thức giới thiệu con chúng ta tồn tại với bên ngoài."
Nghe vậy, Tô Nhan ngước mắt nhìn anh một cái, mím môi nói: "Anh sắp xếp là được rồi, chỉ sợ đến lúc đó một phen kinh động, dù sao em lui ẩn nhiều năm như vậy, mọi người đã sớm cho là chúng ta ly hôn, hơn nữa cũng sắp quên cái tên Tô Nhan đi, xem ra em thật đúng là không thể làm một người phụ nữ bình thường."
Trình Tự Cẩm nghe vậy lại nhíu mày, nâng tay nhỏ bé của cô lên đặt trên môi hôn thật sâu, trầm giọng nói: "Người phụ nữ của anh, tại sao có thể là người phụ nữ bình thường?"
Tô Nhan nghe vậy chỉ bật cười, trước khi biết anh, cô không phải chỉ là một người phụ nữ bình thường trong bình thường sao? Một nữ sinh đại học có khuôn mặt đẹp mà thôi.
Mà từ đầu đến cuối Tô Nhan cũng không có quá nhiều đánh giá đối với bề ngoài của mình, $CaptainCat%diendanl33qu77d00n$ dung mạo là ba mẹ trời sinh cho. Tốt và xấu cô đều vui vẻ tiếp nhận.
"Mệt mỏi, đón xe thôi." Tô Nhan đưa tay đón một chiếc taxi liền chui vào, nhìn người đàn ông đứng ở ngoài cửa cau mày, không khỏi cười khẽ một tiếng nói.
"Không muốn đi lên? Cũng đúng, Trình đại tổng giám đốc chúng ta đâu nào đã đi xe taxi, vậy thôi, trở về em ôm con trai đi ngủ, anh gọi cho trợ lí Hàn để anh ấy đến đón anh đi."
Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông đứng ở ven đường trầm hơn rồi, ôm cái đó tiểu tử kia ngủ?
Có khả năng sao? Tối nay cô là của anh.
Tô Nhan thấy mặt anh đen lại, đôi lông mày nhíu lại nói: "Vậy cũng tốt, em đi về trước đây." Nói xong, muốn đóng cửa xe, lại bị người khác ngăn cản cũng chui vào.
Vẻ mặt còn ghét bỏ nhìn lướt qua xe taxi.
Tô Nhan khẽ cười một tiếng nhìn tài xế nói: "Bác tài, đi xxx!"
"Vâng." Nhưng tài xế đáp xong sau liền không ngừng nhìn về phía gương, xuyên qua gương nhìn hai người ngồi phía sau xe.
Bởi vì này một đường ánh mắt tài xế nhìn qua thật sự quá nhiều, làm cho Tô Nhan cũng có chút tò mò.
"Bác tài, anh nhìn gì?"
Tài xế sững sờ, sau đó cười cười nhìn hai người nói: "Tôi vẫn cảm giác hai vị nhìn rất quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở đâu."
Tô Nhan nghe nói chỉ cười, nhẹ giọng nói: "Thật sao?"
"Vâng, đặc biệt nhìn quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra đã từng thấy ở đâu, hơn nữa bạn trai cô, càng quen hơn."
Nghe vậy, ánh mắt Trình Tự Cẩm vô cùng nhạt nhẽo liếc mắt nhìn tài xế lái xe trầm giọng cải chính nói: "Không phải bạn trai, là chồng."
Nghe vậy, tài xế mở chớp hai mắt cười nói: "Thì ra là đã kết hôn rồi, trai tài gái sắc, rất xứng đôi."
Trình Tự Cẩm nghe được câu lông mày mới giãn ra, khóe môi vẫn trầm xuống cũng khẽ cong lên, nhìn Tô Nhan không nhịn được lắc đầu bật cười.
Đột nhiên, tài xế thắng xe gấp một cái dừng ở ven đường, khiến sắc mặt Trình Tự Cẩm vốn đang có chuyển biến tốt lại trong nháy mắt sắc mặt trở nên âm u.
"Lái xe thế nào vậy?"
Tô Nhan cũng hoảng sợ, nhìn tài xế đã xoay người dò hỏi: "Làm sao vậy? Bác tài?"
Anh tài xế trừng to mắt mà nhìn Trình Tự Cẩm, chỉ vào anh nói: "Tôi nhớ ra rồi, anh là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng đúng không?"
Sắc mặt anh âm u nhìn tài xế, ánh mắt nhìn tài xế cũng lạnh lùng không dứt, cũng không định trả lời.
Khi Tô Nhan muốn mở miệng hỏi thăm, tài xế lại nói: "Thật là oan gia ngõ hẹp Trình tổng, anh còn nhớ tôi không?" Tài xế đại ca cười nói.
Trình Tự Cẩm nghe nói cau mày, lúc này mới nhìn thẳng người lái xe ba giây.
"Không nhớ rõ."
Anh tài xế nghe nói, sắc mặt càng thay đổi, hiển nhiên là bị tức, ~CaptainCat!die3nd@nlêqu7don~ Tô Nhan thấy thế cũng không nhịn được căng khoé môi ra.
"Chuyện đó, bác tài..."
"Đây thật là ý trời, lúc trước đúng là anh tự mình sa thải tôi."
Tô Nhan nghe vậy, không khỏi tò mò hỏi: "Bác tài, thì ra anh là nhân viên Chính Hằng?" Sao lại tới lái xe taxi đây?
Anh tài xế giận dữ gật đầu nói: "Đúng vậy, trước kia tôi là bảo vệ ở Chính Hằng, ban đầu biết tôi rất vui mừng, từ trước đến giờ tiền lương ở Chính Hằng đều là cao nhất, nhưng khi tôi làm được ba tháng, tận trung làm hết phận sự, không ngờ bởi vì một người phụ nữ đã sa thải tôi."
Nghe vậy, Tô Nhan nhướng mày, hiển nhiên có chút hứng thú, ánh mắt nhìn người đàn ông vốn lạnh nhạt, sắc mặt hình như có chút biến hóa, điều này làm cho mi tâm Tô Nhan khẽ động, lạnh giọng hỏi.
"Người phụ nữ? Người phụ nữ nào?"
Anh tài xế đơn giản là do tâm lý trả thủ, nhìn Tô Nhan nói: "Chỉ là bởi vì tôi đụng vào người phụ nữ kia, làm rơi cháo gà người phụ nữ đó mang cho anh, liền không nói hai lời sa thải tôi, nhưng lúc ấy cũng không phải lỗi của tôi, đấy là người phụ nữ đụng vào tôi, anh không phân tốt xấu liền sa thải tôi, chỉ vì dụ dỗ người phụ nữ kia, tôi còn nhớ rất rõ ràng người đó tên..."
"Đủ rồi." Sắc mặt của Trình Tự Cẩm hình như rất âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn tài xế.
Tài xế bị ánh mắt của Trình Tự Cẩm hù sợ, nhưng Tô Nhan chỉ lạnh lùng nhìn Trình Tự Cẩm, lạnh lùng nói: "Anh, anh nói tiếp, người phụ nữ kia tên gì, có lẽ tôi biết."
Trình Tự Cẩm nghe anh ta nói lúc này mới quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tô Nhan, nhíu chặt mày lại, tại xe taxi chết tiệt, không thể làm gì khác hơn là cầm tay nhỏ bé của cô nhẹ giọng nói.
"Vợ, đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, em không cần biết, ta trước kia hình dáng gì, không phải em rất rõ ràng sao?"
Tô Nhan không rút tay ra, ngược lại khẽ cười một tiếng nói: "Vâng, em rất rõ ràng, vậy anh sợ cái gì?" Nói xong, liền quay đầu nhìn tài xế hỏi: "Anh cứ nói đi, tôi bảo đảm anh không sao, tên gì?"
Tài xế gật đầu một cái nói: "Tên là Thạch Nhược Lan, đúng, cô ấy tên là Thạch Nhược Lan."
Tô Nhan hồi tưởng tên này, hình như cô chưa từng nghe qua cái tên này, nếu như cô chưa từng nghe qua, có lẽ là một người.
Một người phụ nữ bị anh giấu ở bên cạnh bốn năm, bạn bè trong miệng Cầm Cầm được anh bảo vệ rất tốt.
Tô Nhan rơi vào trầm tư, sắc mặt Trình Tự Cẩm đen như đáy nồi, lạnh lùng liếc mắt nhìn tài xế liền kéo Tô Nhan xuống xe.
Mà anh tài xế vội vàng lái xe rời đi, có chút sợ đấy.