Editor: dohuyenrua
Tiểu Dật Trần không biết nên dùng từ ngữ gì hình dung tâm trạng của cậu lúc này, quả thật đem anh cho sợ ngây người.
"Cháu trai bảo bối, sau này đây chính là nhà cháu? Cháu có thích không?"
Tiểu Dật Trần chỉ gật đầu một cái, cậu thật sự là quá thích rồi, cậu còn tưởng rằng căn hộ kia của mẹ đã rất cao cấp, cậu vẫn còn rất vui vẻ ấy.
Nhưng trước mắt tòa thành này, đó nhất định chính là gặp sư phụ.
"Đi thôi, chúng ta vào xem."
Tiểu Dật Trần tay trái kéo Trình Hạo Thiên, tay phải kéo Nam Hải Lan, khi cậu đi vào biệt thự, đã nhìn thấy nữ giúp việc đứng thành một hàng chỉnh tề.
"Chào tiểu thiếu gia."
Tiểu Dật Trần đầu loá mắt, đột nhiên phát hiện thì ra là cha cậu trâu bò như vậy.
Ừ, xem ra cậu cần xem thật kỹ chuyện này rồi, đây cũng không phải là đùa giỡn, sau này cậu là người thừa kế những thứ này.
Nghĩ tới, Tiểu Dật Trần lộ ra một hàm răng trắng noãn cười nói: "Chào mọi người, cháu tên là Dật Trần, mọi người gọi cháu Dật Trần là được."
"Đi thôi, cháu nội ngoan, chúng ta vào đi thôi."
"Vâng."
Đi vào biệt thự, Tiểu Dật Trần chỉ thiếu chút nữa hét lên, thật ra thì cậu cũng không muốn giống như một lão nông, nhưng, hết cách rồi, đứa bé lớn lên ở cô nhi viện giống như ếch ngồi đáy giếng.
Cậu có thể giả bộ bình tĩnh như vậy đã thực không dễ rồi.
"Mẹ, đây chính là con trai của Cẩm?"
Tiểu Dật Trần lấy lại tinh thần đã nhìn thấy một người phụ nữ bụng to chậm rãi đi về phía cậu, một màn này khiến Tiểu Dật Trần không khỏi nghĩ đến một ít chuyện.
Tỷ như, người phụ nữ này mới đúng là vợ cả của vị cha kia của cậu, mẹ cậu chỉ là...
Nghĩ tới đây, Tiểu Dật Trần nhíu lông mày mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Diệu Mạn chậm rãi đi tới.
Tô Diệu Mạn cúi đầu nhìn Tiểu Dật Trần, nhất là bộ dạng cậu coi cô như địch, không khỏi chọc cười Tô Diệu Mạn.
"Mẹ, hình như đứa nhỏ này có chút địch ý với con, không phải nó suy nghĩ nhiều?"
Nam Hải Lan nghe nói vội vàng nhìn về phía Tiểu Dật Trần, quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dật Trần đều là cảnh giác, hình như suy nghĩ ra cái gì, không khỏi khẽ cười một tiếng nói.
"Cháu nội ngoan, đây là con dâu lớn của bà, là bác gái của cháu."
Nghe vậy, Tiểu Dật Trần nhíu lông mày nhỏ, bộ dáng này cực kỳ giồng, điều này làm cho Tô Diệu Mạn càng cảm thấy thú vị, nhìn cậu cười nói.
"Cháu trai, cũng không nên coi bác như quân địch giả, bây giờ mẹ cháu là vô địch, bởi vì trong lòng cha cháu chỉ có mẹ cháu, những người phụ nữ khác đều là mây bay, hiểu không?"
Tiểu Dật Trần nghe nói, lúc này mới bỏ địch ý và cảnh giác với Tô Diệu Mạn, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện lên hai vệt đỏ ửng khả nghi.
"Chào bác gái."
Tô Diệu Mạn chỉ cười, vuốt tóc cậu nhẹ giọng nói: "Chào cháu."
Sau đó, Trình Tự Cẩm ôm Tô Nhan đi vào, Tô Diệu Mạn thấy thế, không khỏi trêu ghẹo nói: "Cẩm, không nghĩ tới cuộc sống người ta là cậu nha."
Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày, không phủ nhận, quả thực, bây giờ anh là song thắng, anh thắng mang vợ trở lại, anh thắng mang con trở lại.
Tô Diệu Mạn đi tới trước mặt của Tô Nhan, đưa tay cầm tay của cô khẽ cười một tiếng nói: "Trong lòng em đã có lựa chọn thật sao?"
Tô Nhan chỉ trầm mặc không nói, Trình Tự Cẩm thấy thế chỉ nhíu mày trầm giọng nói: "Chuẩn bị bữa ăn tối, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước."
Nói xong, liền ôm cả Tô Nhan đi lên trên lầu, mà Tô Nhan còn đắm chìm trong lời nói vừa rồi của Tô Diệu Mạn, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì.
Tiểu Dật Trần nhìn mẹ lên lầu, cậu cũng rất muốn đi lên, đành phải bất lực, trơ mắt nhìn hai người kia đi lên lầu.
Sau khi Tô Nhan bị Trình Tự Cẩm mang vào phòng cô mới phản ứng được, ngước mắt nhìn anh, phát hiện anh đang tha thiết nhìn cô.
"Làm gì?"
Trình Tự Cẩm chỉ thâm sâu nhìn cô một hồi thật lâu mới xoay người đi về phía ngăn tủ đầu giường lấy một chiếc hộp màu đỏ ra lại lần nữa đi tới trước mặt của Tô Nhan.
Tô Nhan nhìn cái hộp trong tay anh, trong lòng giật mình, hình như có thể đã đoán được đó là vật gì.
Chỉ là...
Tầm mắt Tô Nhan chuyển từ cái hộp trong tay anh đến mặt của anh, chờ anh mở miệng nói chuyện.
Khóe môi Trình Tự Cẩm khẽ cong lên một đường cong, mở hộp ra đưa tới trước mặt cô, hai mắt cũng sâu sắc nhìn chằm chằm hai mắt của cô, nhỏ giọng mà nói ra.
"Nếu như em chấp nhận, anh sẽ dùng quãng đời còn lại của anh để bảo vệ mẹ con em."
Tô Nhan trầm mặc, cô nhìn hai cái nhẫn trong hộp, nhìn kiểu dáng rất đơn giản, cô không biết anh chuẩn bị khi nào.
Trình Tự Cẩm thấy cô không hề cử động trầm mặc, không có sốt ruột, chỉ nhỏ giọng nói: "Vì con trai, chẳng lẽ em không muốn nó lớn lên ở một gia đình đầy đủ? Trình gia là một đại gia đình, chuyện này với nó sẽ rất tốt."
Đúng vậy, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng phủ nhận.
Trình Tự Cẩm thấy ánh mắt cô lóe lên, tiến lên một bước ôm cô vào trong lòng, môi mỏng kề bên tai của cô trầm giọng nói: "Không cần phải sợ, anh sẽ không tổn thương em, em biết, bây giờ anh làm sao có thể tổn thương em?"
Tô Nhan chỉ hạ tầm mắt, tại sao không thể chứ?
Có cái gì không thể sao?
Khi cô đang nghĩ như vậy, lại đột nhiên nghe anh mở miệng nói: "Nhan Nhan, anh yêu em."
Lần này Tô Nhan không thể bình tĩnh muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm vào trong lòng thật chặt, nghe giọng anh càng trầm thấp.
"Em không biết khi anh biết chúng ta có một đứa con trai anh cảm thấy may mắn thế nào, anh rất vui vì lúc trước em có thể giữa lại nó, giữ lại đứa bé thuộc về chúng ta, Nhan Nhan, cám ơn em."
Nghe vậy, đôi mắt Tô Nhan bắt đầu đỏ lên, lúc ấy khi cô biết cô rối rắm, khi đó đứa bé tới thật sự quá không đúng dịp.
Căn bản tới không phải lúc, lúc ấy cô có nhẫn tâm muốn phá bỏ nó, thế nhưng khi cô nằm ở trên bàn giải phẫu lạnh băng, cô nhìn hình tròn đen nhỏ trên siêu âm, cô mềm lòng, cô không độc ác được rồi.
Tô Nhan hít một hơi thật sâu nhẹ giọng nói: "Anh buông tôi ra trước."
Trình Tự Cẩm lại ôm cô chặt hơn, trầm giọng nói: "Anh không buông, nếu như mà anh buông, em liền đi, Nhan Nhan, sau này anh cũng sẽ không buông em ra nữa."
Nghe vậy, Tô Nhan hốc mắt chát chát.
"Anh yêu tôi sao?"
"Anh yêu, anh yêu em."
Tô Nhan không nói rõ lúc này cô có tâm trạng gì, buồn buồn, giống như trái tim bị người nắm.
Khiến cô cực kì bất lực.
"Khi nào?"
Lần này Trình Tự Cẩm không trả lời, Tô Nhan cũng rất muốn biết.
"Khi nào?"
"Ba năm trước đây (*)."
Ba năm trước đây...
(*) Ở đây mình nghĩ là "bốn năm". Tác giả hay viết sai số năm.
Trước khi cô đi anh đã yêu cô?
"Không phải anh hận tôi sao?" Tô Nhan trầm mặc một lát sau mới chậm rãi mở miệng hỏi.
Vấn đề này vừa được nói ra, hình như ngay cả không khí chung quanh đều giảm xuống không ít, Tô Nhan chỉ lẳng lặng chờ đáp án của anh, nhưng thật lâu, cô cũng không chờ được đáp án của anh.
Tô Nhan chỉ không tiếng động giễu cợt cười một tiếng, quả nhiên, anh không quên được, nếu không quên được, làm sao cô dám mạo hiểm, cũng không phải mỗi một lần cô đều sẽ may mắn như vậy.
"Buông tôi ra thôi..." Tô Nhan nhẹ nhàng nói.
"Hận em, càng thêm càng hận chính mình tại sao lại yêu em, yêu đến anh cũng không dám hận em." Tiếng nói của Trình Tự Cẩm có hơi khàn khàn vang lên bên tai cô.
Tô Nhan sững sờ, ngay sau đó cô đã bị anh buông ra, ngước mắt nhìn một đôi mắt đen như mực của anh, chỉ nghe cặp môi mỏng của anh mở ra nói.
"Anh yêu em."
Tô Nhan nhìn gương mặt tuấn tú của anh, suy nghĩ đột nhiên trở lại tám năm trước lần đầu tiên gặp được anh, chợt hiểu cảm giác như mơ.
Hoá ra có vài người, có một số việc, không phải nói quên là có thể quên.
Hoá ra, thường thường, đời người giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu.
"Nhưng em đã không thương anh làm thế nào?" Nói xong, Tô Nhan liền rớt nước mắt.
Tim Trình Tự Cẩm co lại, chỉ là dùng sức nắm hai vai của cô, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Không sao, anh sẽ khiến em yêu anh lần nữa."
Nghe vậy, Tô Nhan cũng cười, nhìn bộ dạng anh rõ ràng là vịt chết còn cứng mỏ.
"Anh có tự tin em sẽ yêu anh như vậy?"
"Ừ, anh có tự tin." Nói xong đã muốn đeo chiếc nhẫn trong hộp vào ngón vô danh (*) của Tô Nhan.
(*) Ngón vô danh: ngón áp út trên bàn tay trái, ngón tay đeo nhẫn.
Có thể khiến cho anh rung động là Tô Nhan cũng không phản kháng, vốn tưởng rằng cô sẽ phản kháng, nhưng anh cũng đã nghĩ tới, cho dù cô phản kháng cũng không được, anh nhất định phải đeo chiếc nhẫn này cho cô.
Nhìn dễ dàng đeo chiếc nhẫn cho cô, ánh mắt Trình Tự Cẩm sâu sắc, ngước mắt, ánh mắt cực nóng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Nhan Nhan..."
Mắt Tô Nhan chỉ nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh, cuối cùng ngước mắt đối diện đôi mắt cực nóng của anh, nói: "Một lần cuối cùng, lại có lần tiếp theo em ừ ưmh..."
Lời nói của Tô Nhan vẫn chưa nói hết đã bị anh hôn thật sâu lên môi đỏ mọng, cô cảm thấy anh vội vàng, cảm thấy nhiệt tình của anh, cảm thấy sự hưng phấn và kích động của anh.
Cho nên, cô chỉ yên lặng chấp nhận nụ hôn nóng bỏng của anh, chỉ đè ép rung động sâu trong lòng xuống.
Trình Tự Cẩm thật sự không ngờ cô lại đồng ý anh nhanh như vậy, anh biết lần này cô đi về cùng anh đã là nhượng bộ, có lẽ nói đã dao động rồi.
Cho nên, anh mới muốn rèn sắt khi còn nóng.
Không ngờ cô chấp nhận...
Trình Tự Cẩm nhịn tương tư bốn năm, hiện tại chỉ có không thể chờ đợi, mang theo cô xoay tròn mấy bước liền đè cô trên giường lớn.
Môi mỏng chỉ thoáng buông ra môi của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: "Sẽ không, sẽ không cho em cơ hội rời khỏi anh lần thứ hai."
Tô Nhan muốn nói cái gì đó, nhưng hình như anh rất nóng lòng, hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện đã hôn lên môi của cô lần nữa.
"Ưm ưmh..."
Hai người giống như củi khô bốc lửa, vừa tiếp xúc là cháy.
Khi hai người đều muốn phóng thích cơ thể trong tình yêu, cửa phòng cứ như vậy bị đẩy ra.
Hình như hai người đang hôn đến khó bỏ khó xa trên giường lớn cứng đờ lại, Tô Nhan phát ra tiếng kinh hô không nhỏ.
"A..."
Sắc mặt của Trình Tự Cẩm quả thật có thể so sánh với rau ngâm rồi.
Mà ngoài cửa, Nam Hải Lan nắm tay Tiểu Dật Trần trợn mắt há mồm nhìn một màn trong phòng, mãi cho đến khi ánh mắt con trai gần như muốn bắn thủng bà nhìn qua.