Cưới Chồng Ma

Chương 30




Tôi lết ra sau đụng cánh cửa, chòm dậy mở cánh cửa nhưng không được, tôi vừa kêu gào vừa đập cánh cửa cố mở, bà ta cười khanh khách, tiếng cười của cõi âm, khiến tôi sởn gai óc khi nghe thấy.

"Tôi không làm hại bà, tại sao bà lại muốn hại tôi".

Tôi biết bà ta ngăn không cho tôi thoát, tôi cũng hết cách đành xoay lưng lại, hỏi bà ta.

Xung quanh bà ta xuất hiện thêm hai đứa nhỏ chừng năm tuổi, thiếu tay hoặc đầu, thân thể chúng toàn máu be bét, tôi càng nhìn càng sợ, máu thì tôi không sợ, duy nhất vết thương lòi thịt ra thì tôi cực kỳ sợ, hai đứa trẻ cười theo.

"Phòng này từng là phòng giết chết một thai phụ, tôi ghét loài người bạc tình bạc nghĩa, đến cả thai phụ sắp sinh cũng không tha".

Bà ta kể lể, tuy tôi chưa có con nhưng cũng hiểu hoàn cảnh mà thông cảm, sao họ lại ác đến thế? Đều là con người với nhau cả mà, sao hành động thua cả động vật, động vật còn hi sinh để nuôi con, còn đây có con nhưng lại giết.

"Ai giết chị?".

Lúc nãy tôi nhìn chị ta tóc bạc nên tưởng là bà già, nên mới xưng hô thiếu tôn trọng, thêm cả sợ hãi nữa làm sao tôi kịp suy nghĩ, chỉ biết cứu tính mạng trước.

"Người yêu tôi, hắn là một kẻ có tiền, có quyền, có gia thế, nên giết một con người hầu như tôi để bịt miệng, hắn sợ tôi làm mất mặt hắn, sợ hắn bị người ta khinh thường khi lấy một con người hầu, khi biết tôi có thai hắn dụ tôi đến bệnh viện, hắn bảo đi khám thai cho chắc, không ngờ rằng hắn lại bảo bác sĩ phá thai, tôi cầu xin hắn, hắn nhất quyết phá cho bằng được, nguy hiểm đến tính mạng người mẹ, tôi đã chết ngay trên giường, hắn dùng tiền bịt miệng bác sĩ, hắn bình thản bước ra khỏi bệnh viện như không có chuyện gì xảy ra, nếu là cô, cô sẽ làm gì?".

Chị ta kể hết sự việc xảy ra vào vài năm trước, nhìn bộ dạng rất đáng thương, chị ta hỏi ngược lại tôi.

Tôi nghe xong câu chuyện thay vì sợ hãi thì tôi tức giận, tại sao bác sĩ bệnh viện của Vĩ Nam lại làm việc vô lương tâm như vậy được chứ? Chuyện này Vĩ Nam có biết không?.

"Chị và hai em có thể biến lại bình thường giống người có được không?". Tôi sợ gương mặt dị dạng của họ, cứ thế kia thì làm sao tôi có thể nói chuyện bình thường với họ được, họ nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý.

Tôi há hốc miệng ngắm nhan sắc của chị ta, đúng là người phụ nữ ấy rất đẹp, đẹp như thế thì sao tên kia không đổ gục được, tôi định bật đèn nhưng người mẹ nhanh chóng lên tiếng cầu xin, họ sợ ánh sáng, tôi dè dặt lấy ghế ra ngồi cách xa họ, hai đứa bé hồn nhiên lại gần tôi, xoè tay ra khoe mấy cục kẹo, tôi cười buồn cho hai bé, còn nhỏ mà đã làm linh hồn, những con người như vậy tội ác tày trời, trời đất không dung tha.

"Sao hai bé lớn vậy chị?".

Tôi nhìn hình dáng thắc mắc hỏi.

"Ma thì biến ra hình dạng gì cũng được mà".

Tôi hơi quê, sao mà những chuyện con nít lên ba cũng biết mà tôi lại quên thế này.

Tôi nhìn xuống tay thấy một bé đang há miệng to ra định cắn tay tôi, tôi nhanh chóng đá bé đó ra, đứng dậy đi ra khỏi ghế.

"Nãy giờ là chị bịa chuyện đúng không?".

"Chứ cô nghĩ tôi đang nói thật à?".

Chị ta cười phá lên trở lại hình dáng ban đầu, hai bé kia lao đến, tôi sực nhớ lại lời hắn dặn, nhanh tay rải gạo xung quanh tôi, hai bé vừa đạp lên vòng gạo liền bay ra, chị ta đi tới đỡ hai bé dậy, tôi đặt tay lên tim giữ ổn định, sợ chết khiếp.

"Đều là con gái với nhau, tại sao chị lại nói dối tôi?".

Tôi ngã quỳ xuống thềm, tôi gào lên, tôi ghét nhất là loại người chà đạp lên lòng tin của tôi, tôi đang rất tức giận trong lòng, tôi muốn ném gạo vào họ, nhưng tôi cần phải biết nguyên nhân.

"Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, cô quên rồi sao? Tôi đã thấy cô có sức mạnh khác người, có thể cứu cả người chết, tôi cần máu của cô để thành yêu tinh, có được không?".

Chị ta giả giọng của một cô gái ngốc nghếch hỏi.

Tôi khinh.

Tôi đứng dậy bật đèn lên, họ la lên rồi nhanh chóng biến mất, tôi không quan tâm tại sao họ lại chết nữa, tôi mệt rồi, từ ngày tiếp xúc với Từ Hào Vương, tôi toàn gặp ma, và những chuyện xui xẻo, không phải tôi gặp xui xẻo liền đổ hết lên đầu người khác, không nhắc đến Từ Hào Vương nữa, tôi cởi sợi dây chuyền ra vứt trong phòng, muốn bay đi đâu là chuyện của nó.

Từ Hào Vương ở một nơi nào đó, trong lòng có chút lo lắng, còn cảm nhận được sợi dây chuyền bị người ta tuyệt tình vứt bỏ, vì đang bận không về được để xem tình hình của tôi.

Ma quỷ rất xảo quyệt, tôi lại quên bén điều đó, mục đích chung của chúng là cần sự thương cảm, có được lòng tin rồi chúng sẽ làm hại mình.

Tôi nhắm mắt lăn qua lăn lại không ngủ được, vừa bị doạ còn tâm trí đâu mà ngủ, tôi mò dậy đi ra hành lang không quên mang theo gạo, hành lang sáng trưng, vài người y tá đi qua đi lại chăm sóc bệnh nhân, có một chị đứng lại.

"Em đi đâu đây? Sao không vào phòng nghỉ?".

Tôi ậm ừ không trả lời, tôi biết chị y tá này không phải là người, đứng gần chị hơi lạnh toả ra, giọng ma mị khó miêu tả, áo lại dài phủ chân, khác với mấy y tá khác, gió thổi qua váy bay nhẹ, tôi thấy rõ không có chân.

Tôi cười lắc đầu, chị y tá hỏi han quan tâm bệnh nhân.

"Em đừng đi ra ngoài vào buổi tối một mình, nguy hiểm, em muốn đi đâu chị dắt đi".

Tôi thấy chị y tá cũng tốt, ma thì cũng có ma này ma nọ không thể vì một con sâu mà làm rầu nồi canh, tôi gật đầu đi theo, chị y tá dắt tôi vào thang máy.

"Em cúi đầu xuống, đừng nhìn, nhắm mắt cũng được, khi nào đến nơi chị gọi".

Tôi không thể hiện cảm xúc gì ra ngoài mặt, chỉ làm theo lời nói của chị y tá, thang máy dừng lại.

"Đi ra ngoài đi em, nhanh lên chị đợi".

Tôi mở mắt nhìn xung quanh không có ai, tôi thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài, tới quầy thuốc mua một liều thuốc ngủ.

Khi quay lại thấy chị đứng trong thang máy đợi sẵn, tôi bước vào đứng đằng trước chị y tá, tuy chị tốt nhưng tôi không dám nhìn.

"Mười một giờ trở đi em đừng ra ngoài một mình, trên khu cao nhất ít ai đi qua đi lại lắm, họ có khung giờ chăm sóc bệnh nhân nhất định, nếu có nhiều thì chưa chắc đã là bác sĩ hay y tá".

Tới nơi tôi định cảm ơn nhưng chị y tá biến mất, nhờ có chị mà tôi mới an toàn trở về phòng.

Tôi hơi thắc mắc tại sao đèn điện đầy đủ, mà ma quỷ thì sợ ánh sáng, còn chị lại đi ra vào bình thường.