Nửa năm sau...
Trần Tuấn và Tiên quyết định tiến tới hôn nhân sau một thời gian tìm hiểu. Tối nay, đây là buổi tối độc thân cuối cùng của hai người. Không như bao chàng trai cô gái khác, họ không tổ chức tiệc độc thân với toàn những người bạn cùng giới, buổi tiệc độc thân này chỉ có hai người họ. Tiên và Trần Tuấn ngồi đối diện nhau trước ánh nến lung linh, một cành hoa hồng cắm ngay giữa bàn tiệc trải khăn bàn đỏ với một chiếc bánh kem mừng cuộc sống mới của hai người họ. Với họ bây giờ chỉ có ở bên nhau mới là hạnh phúc viên mãn. Chỉ có sống mỗi ngày được nhìn nhau mới là hạnh phúc, còn nếu không thì mọi việc sẽ đều trở nên vô nghĩa.
Trần Tuấn nhìn Tiên với ánh mắt đắm đuối, anh cảm thấy vừa vui vừa có lỗi với nó. Vợ chồng là nghĩa đồng cam cộng khổ, nhưng chính anh là ích kỷ lừa dối nó vì lợi ích cá nhân. Nắm bàn tay nhỏ như níu kéo điều gì đó, lúc ấy có lẽ trong cậu tràn đầy sự dũng cảm để nói cho nó sự thật.
" Tresika à, anh có điều muốn nói với em..."
" Vậy thì hãy để em nói trước, em đã nhớ ra hết rồi. Nhưng anh cứ yên tâm, dù sự thật em là Tresika hay Dương Thủy Tiên thì em cũng mãi là vợ anh. Mãi mãi là người cùng anh dạo bước trên chặng đường đời dài. Mãi là người luôn tha thứ cho anh dù anh mắc sai lầm. Mãi là người hờn trách lâu nhất khi anh phải bội và là..."
Nó nói đến thì cậu bất giác lấy tay che miệng nó lại, nhìn sâu vào ánh mắt của nó, đôi mắt cậu như một hố đen ngoài vũ trụ rộng lớn thu hút mọi tầm nhìn của nó. Cái ánh mắt đẹp như sao sa ấy dường như đã nuốt trọn con tim của nó rồi.
" Dù em là Tiên hay Tresika thì em vẫn mãi là người quan trọng thứ hai trong cuộc đời của anh"
Trần Tuấn vừa nói xong thì nụ cười trên môi của Tiên bỗng dập tắt, chỉ quan trọng thứ hai sao, nó buồn bã buông cánh tay của cậu, giọng thủ thỉ đau lòng.
" Em vẫn chưa đủ quan trọng hay sao? Hay là vì em không phải... "
" Bởi vì với anh chỉ có con người thật của em là quan trọng nhất mà thôi!"
Đúng rồi, cái lời nói ấy của cậu mới ngọt ngào làm sao, con người sinh ra luôn có hai phần thể xác và linh hồn. Thứ cậu yêu ở nó là linh hồn cao đẹp, đó là thứ quan trọng nhất trong đời cậu. Còn thể xác của nó chắc chắn cũng sẽ yêu, nhưng yêu vì nó là Tiên, là chính bản thân nó chứ không phải là vì nó giống Tresika.
Nó vui quá chạy lại ôm cậu như một đứa nhỏ sà vào lòng mẹ đầy âu yếm, nhưng chỉ khác giữa họ là tình yêu mà thôi. Vậy đó, hạnh phúc của Trần Tuấn và Tiên là đến từ sự tin tưởng, là đến từ sự chờ đợi. Nhưng liệu có phải ai cũng đủ kiên nhẫn để đợi chờ tình yêu của mình, đủ niềm tin lòng nhân ái để tha thứ cho sai lầm của tình yêu hay không?
.....
" Hiếu à, anh còn nhớ cái ngày đầu tiên mình gặp nhau hay không? Lúc đó anh mặc bộ vest nhìn đẹp trai lắm, em thì là một cô dâu mặc bộ váy cưới hạnh phúc bước vào lễ đường. Lúc ấy anh biết em đã nghĩ gì không? Em đã nghĩ rằng cuộc đời mình chấm hết, đến đó là kết thúc của sự tự do trong em. Nhưng chính anh và tình yêu trong anh bỗng chốc làm một cô gái ngây thơ như em thức tỉnh, chính anh làm em tin và dám yêu lại lần 2. Và dù em biết anh chính là một người tốt bụng và luôn rộng lượng tha thứ cho mọi lỗi lầm dù là to lớn nhất hay vô cùng nhỏ bé của em. Nhưng chính vì điều đó lại càng làm em không thể tha thứ cho mình vì đã mắc phải những sai lầm trong quá khứ. Vậy nên em xin rời đi, mang theo hiện thân tình yêu của anh đó chính là con của chúng ta. Mang theo niềm mơ ước về một cuộc đời bình yên từ trong em để trả lại cho anh sự tự do mà đáng lẽ anh nên có. Hãy quên em đi và hưởng hạnh phúc của riêng anh vì anh xứng đáng có điều đó. Nếu có duyên chắc chắn gặp lại, em yêu anh.
Hân Ly "
Ấy, cái lá thư ấy anh đã đọc đi đọc lại hàng vạn lần, những nỗi nhớ trong anh về Hân Ly không những không vơi đi mà mỗi lúc một tăng lên lớp hàng vạn lần. Bây giờ anh muốn khóc cũng không khóc được, muốn cười cũng không cười được, bởi vì anh đã làm ba rồi, Nếu như anh yếu đuối thì làm sao dạy con của anh mạnh mẽ lên được chứ.
" Ba ơi ba, Gia Ái lấy gấu bông của con"
" Là Gia Hân không trả búp bê cho con mà!"
Hai đứa bé lần lượt chạy đến và ngồi vào lòng của anh. Anh ôm lũ trẻ vào lòng, xoa vào mái tóc dài của chúng rồi nói bằng giọng ngọt ngào như mía lùi của một người ba thật sự.
" Hai đứa ngoan đi lát ba dẫn đi công viên rồi mua cho mỗi đứa một bé gấu bông khác chịu không nè?"
" Dạ chịu" - Hai đứa đồng thanh trả lời câu hỏi của ba.
Đang vui cười chúng lại xị mặt xuống ủ rũ. Gia Ái nhìn vào tấm ảnh cưới của anh và Hân Ly nói nhỏ.
"À mà ba ơi, sao mẹ đi lâu vậy mà mẹ chưa về vậy ba? Hay là ba làm mẹ giận rồi. Mẹ mà không về là em trai cũng không về đâu"
" Đúng rồi đó ba, mẹ đi đâu mà lâu quá chừng à"
Đối diện với câu hỏi của hai đứa nhỏ khiến anh luống cuống. Lúc đi Hân Ly chỉ nói là đi thôi chứ có nói bao giờ về đâu. Có thể hôm nay cô ấy về, ngày mai cô ấy về, 1 năm, 2 năm hoặc có thể là mãi mãi không trở lại. Anh xoa đầu bọn nó rồi nói lảng sang việc khác.
" Hai con thay đồ đi, ba ba con mình đi thăm bác Tâm"
......
Sau khi Trần Luân bị tuyên án tử hình, chị Tâm đau lòng mà xuống tóc đi tu. Cũng chỉ vì sự ghen tuông tức thời trong lòng Trần Luân mà khiến bao người chịu khổ. Thù hận đã khiến hắn mờ mắt khi quên đi sự thật anh trai mình đã thi vào trường công an chứ không trường kinh doanh. Cuộc đời trớ trêu khi để vụ án đầu tiên do Trần Tuấn đảm nhiệm mà kẻ phạm tội chính là em trai của cậu. Chính bản thân hắn cũng chưa đủ suy nghĩ để gạt ích kỷ trong lòng sang một bên, không chịu cố gắng nỗ lực để rồi theo con đường sai trái không lối thoát, có được kết cục như ngày hôm nay là do hắn tự làm tự chịu.
Chị Tâm đang quét sân thì Hiếu đi vào cùng hai đứa nhỏ. Anh dặn chúng ra chơi cùng đám trẻ mồ côi trong chùa còn mình lại trò chuyện với chị.
" Cô vào đây chắc cực khổ lắm nhỉ? Một mình nương nhờ nơi cửa phật"
Chị Tâm rót cho anh một ly trà, cười nhạt.
" Mô phật, sống trong cảnh chùa là tu tâm tích đức sao gọi là khổ cực được. Chỉ là thí chủ quá luyến ái nên thấy vậy thôi"
" Đúng rồi, bây giờ cô chẳng còn gì để luyến tiếc nữa, cô chỉ cần ăn chay cầu kinh siêu độ tội nghiệp cho Trần Luân, bỏ lại trần gian luyến ái thì có gì cực khổ "
Chị Tâm lắc đầu đứng dậy đi vài vòng, tay cầm chuỗi hạt liên tục niệm kinh.
" Gia Hân phải nhờ thí chủ nuôi, thí chủ là lòng bồ tát...chỉ là bần ni thấy không thỏa cho duyên phận giữa người và Hân Ly. Ta thấy cô ấy sẽ có ngày tìm về "
" Tìm về sao, tôi nghĩ chắc chắn rồi"
Nuôi bao hi vọng, anh cố nhìn về phía chân trời xa kia, nơi ấy là nơi nuôi trong anh bao hi vọng về một gia đình hoàn thiện hạnh phúc. Nơi có gia đình 5 người nhà anh cùng chung sống.
......
Anh dắt hai đứa nhỏ ra ngoài bờ biển, đến căn biệt thự mà anh gặp cô lần đầu tiên. Cái cảnh tượng đầu tiên ấy làm anh nhớ đến cô, nhớ đến người con gái đã đánh cắp trái tim anh, nhớ đến người mẹ đã 5 năm thương nhớ con gái, nhớ đến một người phụ nữ chỉ biết giữ đau khổ cho riêng mình. Đôi lúc anh đắng lòng vì những câu nói vô tâm của hàng xóm" hai đứa phải con mày đâu mà mày nuôi, nuôi một lúc hai đứa chỉ có cực thân mày thôi, lớn rồi lại sông đổ về biển, nó chỉ nhớ đến thằng cha đẻ nó ra chứ có chắc gì nhớ đến mày". Họ nói xong nhưng anh cũng chưa bao giờ thay đổi ý định của mình. Anh cực bao nhiêu cũng được, chỉ cần là con của Hân Ly thì sẽ là con của anh. Còn Gia Hân tuy không phải là con ruột của Hân Ly nhưng nó là em ruột của Gia Ái, vậy nên nó cũng là con của anh. Hai đứa nhỏ vừa sinh ra đã cùng chung một số phận là bị coi là những đứa trẻ chết yểu, cách xa ba mẹ suốt 5 năm để chỉ đọng lại trong kí ức tuổi thơ là những đứa trẻ mồ côi. Bọn nó vừa sinh ra là có tội sao, có mặt trên trần đời này là có tội sao. Không! Bọn nó chỉ là kết quả của những sai lầm nên bọn nó không hề có tội, nên được hưởng hạnh phúc và được đối xử công bằng. Ai đó trên cuộc đời này đều không có quyền lựa chọn nơi và hoàn cảnh mình sinh ra nhưng mỗi chúng ta đều có quyền tự quyết về cuộc sống và cách sống của chính mình.
Cảnh hoàng hôn bên bờ biển thật đẹp, ánh mắt trời xuống biển nhuộm vàng óng màu biển cả bao la. Hai đứa nhỏ dắt nhau ra ngoài bãi cát xây dựng lâu đài, đó chính là căn nhà mà chất chứa bên trong là bao hi vọng của bọn nó về một mái ấm có đủ ba, đủ mẹ. Đứng mãi bên kia bờ biển, một người phụ nữ mang thai chừng sáu tháng mặc bộ đầm trắng đội mũ rộng vành cứ mãi nhìn ra bờ biển như chờ đợi điều gì. Bắt ngờ hai đứa nhỏ thấy thì la to, kéo tay anh chạy hồng hộc đến chỗ cô ấy đang đứng.
" mẹ ơi, mẹ ơi..."
Hân Ly bị tiếng gọi xé lòng của bọn nó làm giật mình, cô vội quay mặt lại hướng hai đứa nhỏ đang chạy đến, ánh mắt như chờ đợi điều gì đó. Cô cảm nhận được đứa nhỏ chạy đến này có mối liên kết kì lạ gì đó với mình. Cảm nhận được sự thân thuộc trong nó. Gia Ái chạy đến lay lay cánh tay của cô.
" Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi, con ba và em Hân nhớ mẹ nhiều lắm "
Hân Ly xoa đầu con bé, người hơi cúi một cách khó khăn. Cô cười nhạt vì sự ngộ nhận trong trái tim mình, điều mà cô nghĩ làm sao có thể là sự thật được chứ.
" Con gái, cô không phải mẹ của con đâu. Cô và con không quen biết đâu "
Con bé lắc đầu lia lịa, nó kiên quyết cho rằng cô chính là mẹ nó. Lúc sau nó còn mếu lên vì cô phủ nhận niềm tin mà nó đang gieo rắc.
" Rõ ràng mẹ là mẹ của con mà, mẹ là mẹ của con mà, mẹ vẫn vậy, vẫn giống như tấm hình cưới chụp với ba"
Đúng rồi, cái hình ảnh của cô ngày nhỏ đây mà, có lẽ đứa nhỏ này mất mẹ từ nhỏ nên mới nhận nhầm cô là mẹ. Nó có một số phận rất rất giống cô.
" Con gái, con tên gì?"
" Trần Gia Ái"
Con bé đang định nói thì bị anh cắt ngang, Hiếu đi sau đứa nhỏ rồi từ từ ngồi xuống đối diện với cô. Cô vì xúc động quá mà khóc thành tiếng. Ôm nó vào lòng như chưa bao giờ được ôm như vậy.
" Gia Ái con gái của mẹ"
Gia Ái, hai từ mà suốt 5 năm qua cô chờ đợi được thốt lên, một cái tên mà tưởng chừng đã chôn vùi vào cát bụi nay lại đến với cô thật bất ngờ. Đứa con gái bảo bối của cô, núm ruột mà cô mang nặng đẻ đau, thật sự không thể tin nổi. Gia Ái bị cô ôm lâu quá thì la lên.
" Mẹ ơi con không thở được!"
Cô nghe nó la thì buông tay ra, xoa xoa vào người nó.
" Mẹ xin lỗi, tại mẹ...."
Cô vui quá không kiềm được cảm xúc nữa, nhìn lên anh, người đàn ông quá tốt, sẵn sàng bỏ lại sau lưng mọi lời đàm tiếu chỉ để cô gặp lại đứa con của mình. Cô nhìn anh mỉm cười hiền hậu, cánh tay phải của anh còn nắm tay một đứa bé khác, cô kéo tay đứa bé lại chỗ mình. Cô cũng ôm nó thân thiết như chính con gái mình, xoa đầu nó hỏi.
" Con gái, con tên gì vậy "
" Con tên là Trần Gia Hân "
" Gia Hân? "
Cái tên ấy của nó làm cô lạ quá, cái ánh mắt khó hiểu ấy nhìn về hướng của anh thăm dò.
" Nó là con gái của Trần Luân với Tâm"
Nhìn nó bằng ánh mắt tội nghiệp, cô xoa đầu nó rồi ôm ghì nó vào lòng mình.
" Mẹ thương con và Gia Ái nhiều lắm "
Mấy đứa trẻ nghe mẹ nói thì mừng quýnh lên, chúng nó vui mừng chạy ra khắp bờ biển ăn mừng.
" vậy là hôm nay chị em mình có ba mẹ rồi"
......
Giữa cảnh mặt trời đội biển, hoàng hôn gieo xuống thật bình yên. Anh quỳ gối trước mặt cô, bàn tay giáng lên cho cô chiếc nhẫn cưới mà ngày nào cô đã tháo ra khỏi ngón áp út của mình.
" Nếu em không đủ can đảm để bước tiếp con đường dang dở mà chúng ta đang đi vậy thì anh sẽ dừng lại để em chọn một con đường mới, một con đường tiến tới tương lai mà em đã và đang kỳ vọng. Ở con đường ấy sẽ có cả anh, em, Gia Hân, Gia Ái và đứa con chưa chào đời của chúng ta cùng bước. Nơi ấy sẽ là tổ ấm bù đắp mọi thiếu thốn về một gia đình thật sự của em trong quá khứ. Nơi ấy sẽ là nơi chỉ có anh, em, những đứa con của chúng ta và hạnh phúc. Nếu như em tin anh, vậy thì Hân Ly, cưới anh thêm lần nữa nhé"
Hân Ly khóc lên thành tiếng, tiếng nấc nghẹn ứ ở cổ họng, một màn cầu hôn mà cô nghĩ chỉ được viết ra từ tiểu thuyết nay hiện ra trước mắt cô quá bất ngờ. Con đường cô đã từng đi làm cô quá mệt mỏi rồi, vậy cô sẽ dừng lại, bước trên con đường mới mà nơi ấy chỉ có hạnh phúc đối với cô.
" Hiếu à, em đồng ý "
.....
Hai người ngồi tựa vào nhau ngắm cảnh mặt trời lặn, làm điều mà họ đã từng làm vào nửa năm trước. Nơi ấy là nơi gieo cho họ bao hi vọng về cuộc sống mới, nơi chỉ có hạnh phúc đối với họ.
" Hiếu à, anh sẽ đặt cho con chúng ta là gì vậy "
" Đặt là...ừm.. Trần Trọng Nghĩa "
" Hay quá, nó sẽ là người trọng tình nghĩa như anh"
Hai người đang ngồi nói chuyện với nhau thì hai đứa nhỏ la to gọi họ.
" Ba mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi "
Hiếu đứng dậy trước, anh nắm lấy cánh tay của cô bước đi đến chiếc xe hơi để bắt đầu hành trình mới trở về tổ ấm thật sự của họ.
" Hân Ly, sau khi em sinh xong, chúng mình làm đám cưới nhé"
" Dạ"
.....
Sau 8 tháng mang thai, dì Lan sinh non được một cặp song sinh. Tuy nói sinh non nhưng hai đứa trẻ rất khỏe mạnh và còn ngoan nữa. Vậy là tâm nguyện của dì cũng đã thành hiện thực sau 5 năm ấp ủ, chưa bao giờ dì lại cảm thấy vui đến vậy, chỉ là cuộc đời dì có làm chuyện ác bao giờ đâu mà không kết thành quả ngọt.
Ấy, hạnh phúc không chỉ bắt đầu từ sự quá hoàn hảo ở một người mà là bắt đầu từ sự cảm thông, sẽ chia và tôn trọng sự không hoàn hảo đó. Nếu như một lần trong cuộc sống bạn mắc phải những sai lầm, đừng ngại dừng lại và bước đi trên một con đường mới với tất cả sự tự tin vì cuộc sống luôn cho ta làm lại lần 2.