Cược Yêu

Chương 7: Quá khứ : Yêu đương




Ngay sau khi nhận được số tiền lớn, Nhậm Kiều Hạ lập tức chạy đến khu quản lý của những nhân viên bạo loạn. Thời điểm cầm tiền, người làm chủ nhăn mặt nhìn cô, nhưng rồi cũng hài lòng.

Cô biết, sự việc vỡ nợ và cha cô đã quỵt tiền họ trong thời gian này. Khiến cuộc sống họ trở nên khốn khó hơn, trên các bài báo lớn, không ít các ngôi nhà than khổ về việc làm mà không nhận được đồng lương nào, cuộc sống họ cũng vì thế mà chao đảo.

Mẹ của Nhậm Kiều Hạ, sau một thời gian trốn nợ bỏ lại cô, bà sợ chết, cũng vì thế bỏ lại đứa con này để trốn chui lủi, khiến cô chẳng thể nào có niềm tin ở cái thế giới này.

Nhưng cô cũng chẳng thể trách người cha hay mẹ của mình, bởi dù gì cũng tiền của họ, đã nuôi cô khôn lớn được như hiện tại.

Xem ra, gặp Trình Thâm cũng chẳng phải điều gì tệ hại. Chỉ cần không đi quá giới hạn là được.

Cô biết, Trình gia rất giàu, gia tộc họ Trình khai thác kinh doanh nhiều mảng, nắm một trong số nguồn lớn của nền kinh tế thành phố Trùng Khánh.

Sau hôm đó, Nhậm Kiều Hạ ở căn nhà trọ nhỏ bị bỏ xó từ lâu, gần như không suy nghĩ mà gọi điện thẳng qua bên phía Trình Thâm. Khi người đàn ông bắt máy, vọng lại chỉ có tiếng nhạc ồn ào văng vẳng, đồng thời là tiếng cạn ly rượu ồn ào pha tạp.

“Cần tiền nữa sao?” Giọng nói của Trình Thâm vang lên, giọng nói có phần khàn đặc.

Nhậm Kiều Hạ biết, dẫu sao Trình Thâm là một tên lãng tử ăn chơi chính hiệu, hiện giờ hắn ở một nơi như thế hoàn toàn không có gì lạ. Cô không do dự mà đáp.

Dẫu sao, thứ Trình Thâm hắn không thiếu nhất là tiền.

“Ừ, lần này có yêu cầu gì?”

Trình Thâm nghe giọng nói của cô, hắn hơi cười khẩy, bên kia thì đang tựa lưng trên thành ghế, nhìn khung cảnh thác loạn không hợp với một sinh viên như hắn. Dẫu sao, hắn hơn cô tận hai tuổi, nhưng cũng vì trốn học quá nhiều mà đã phải ở lại lớp liên tục. Hắn thực chất không hứng thú việc học.

“Làm bạn gái của tôi.”

Câu nói thốt ra, gương mặt hắn tràn đầy sự thản nhiên.

Chỉ có Nhậm Kiều Hạ đầu dây bên kia không thể thích nghi, cô lần nữa lặp lại.



“Cậu không thiếu bạn gái, không lẽ thiếu thốn đến mức kiếm kẻ nghèo như tôi?”

Trình Thâm không nói quá nhiều, bàn tay cầm lấy ly rượu, bắt đầu lắc nhẹ với dáng vẻ điêu luyện. Chất rượu trong ly sóng sánh theo từng nhịp.

“Có đồng ý làm bạn gái tôi hay không?”

“Có.” Nhậm Kiều Hạ sợ hắn tụt hứng, lập tức đáp lời.

Trình Thâm bật cười, dáng vẻ ngữ điệu qua điện thoại nghiêm túc, không còn lấy bộ dáng ngả ngớn bình thường nữa.

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Nói đi, muốn bao nhiêu?”

“Tôi muốn tiếp tục việc học còn dở ở Luxor Academy.”

“Được, thành giao. Ngày mai gặp lại ở trường, học phí tôi sẽ thay cậu đóng.”

Cứ như thế, chỉ vì tiền. Nhậm Kiều Hạ thật sự trở thành bạn gái của Trình Thâm. Ban đầu, cô còn cho rằng hắn chỉ chơi đùa, chỉ có điều, hắn lại chẳng hề thay bạn gái nữa, dù cho đám học sinh trong trường không ngừng quấn lấy, khi đó, Trình Thâm liền lập tức bảo rằng cô chính là bạn gái hắn.

Trình Thâm nhìn cô học, hắn cũng yêu cầu cô chỉ hắn học.

Hắn biết, mục đích của cô là tờ giấy mời vào ngôi trường đại học Harvard kia, vì thế từ khi trở thành bạn gái của hắn, hắn cũng đều ngoan ngoãn để tập trung học theo cô.

Cô từng thắc mắc mà hỏi hắn.

“Trình Thâm, dựa vào điều gì lại muốn em trở thành bạn gái của anh, lại muốn em yêu đương với anh?”

Khi đó, Trình Thâm nhàn nhạt đáp lại.

“Thử cảm giác mới, yêu đương với một kẻ mọt sách.”

Mối quan hệ cả hai thay đổi đến mức chẳng thể nào mà nhận ra. Trình Thâm dần dần thay đổi ứng xử trở nên ân cần, như thể là một người bạn trai chính hiệu, chăm sóc cô từng chút một, khiến cô chìm vào cái sự dịu dàng đó. Dẫu sao, việc hiện tại Nhậm Kiều Hạ ngã từ trên đỉnh cao xuống rất đau, cô chẳng còn lấy người thân nữa, có thể nói, Trình Thâm chính là người duy nhất giúp đỡ.



Bản thân, cũng dần chìm vào cái sự dịu dàng của hắn, như một con ngốc.

Suốt cả quá trình hẹn hò, Nhậm Kiều Hạ cùng hắn cũng chẳng hề đi quá giới hạn, ngoài việc học bài, thỉnh thoảng hắn muốn hôn cô. Kỳ thực mối quan hệ yêu đương trong sáng vô cùng, khác xa với bản tính ăn chơi của Trình Thâm lúc trước.

Kỷ niệm một năm hẹn hò, Nhậm Kiều Hạ dành thời gian, bắt đầu dùng vải khâu, làm ra một con gấu hồng nhỏ gắn trên móc khoá. Đến khi đem tặng Trình Thâm, chỉ thấy gương mặt điển trai kiêu ngạo kia nhíu mày.

“Xấu thật.”

Vừa nói xong, lập tức nhét vào sâu trong túi. Rồi lại dở cái giọng ngả ngớn, cúi xuống nhìn cô ở một khoảng cách gần, ra dáng vẻ trêu ghẹo gái nhà lành.

“Anh muốn một món quà thực tế hơn.”

Nhậm Kiều Hạ nhíu mày, hoàn toàn không hiểu.

“Thứ gì thì thực tế?”

Trình Thâm nhìn cô, dường như không do dự cúi xuống mà hôn lên đôi môi. Nếu như lúc trước là chơi đùa, thì hiện tại nụ hôn tràn đầy sự yêu thích.

Hôn rất lâu, không có ý định buông khiến Nhậm Kiều Hạ như muốn choáng váng.

Hắn rất bám người, những lần gặp cô đều ôm không buông, cũng hôn rất lâu, như thể dùng cô để thoả nỗi nhớ.

Mãi lâu sau, khi Trình Thâm buông cô ra, giọng nói trầm thấp bên tai đã vang lên, vẫn ưa thích không muốn dời, để gò mà hắn thân thuộc chạm lên gò má cô.

“Em chẳng hạn.”

Nhậm Kiều Hạ đỏ bừng mặt.

Cô và hắn, thật sự đã trải qua cảm giác yêu đương như thế.