Cược Yêu

Chương 50: Dự án




Thành phố Trùng Khánh ai cũng hay một điều, danh tiếng chủ tịch của tập đoàn RCC là Trình Thâm rất ít khi lộ diện trên các trang báo lớn. Người đàn ông mạng lưới phong tỏa rất mạnh, hầu như không một phóng viên nào chụp hay có tin tức.

Nếu có kẻ dám đăng lên, chắc chắn kết cục nhận lấy không dễ dàng gì. Bởi Trình Thâm cực kỳ ghét việc có kẻ theo đuôi.

Chỉ là sau bữa tiệc đêm qua, trên các mặt báo lớn không ít các bài báo tuyên truyền về bức ảnh của chủ tịch tập đoàn là Trình Thâm và cô gái đi cùng bên cạnh.

Bên trong bức ảnh, cô gái nhỏ vận trên người bộ lễ phục màu đen bó sát, bên cạnh là Trình Thâm bộ âu phục màu đen sang trọng, đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn một cách thân mật.

Rất nhiều tòa soạn tung tin báo này.

Chỉ có tòa soạn nơi Nhậm Kiều Hạ làm việc là không hay, chỉ qua bài báo mới biết.

Nhậm Kiều Hạ thời điểm này vẫn chưa hay, cô gái nhỏ bước vào văn phòng làm việc, vừa vặn nghe lời bàn tán từ đồng nghiệp truyền ra không ngớt.

"Cô gái trong bức ảnh, tôi chắc chắn là Nhậm Kiều Hạ."

"Gương mặt này, đôi mắt này, chắc chắn sẽ không có sự trùng hợp như thế."

"Nhìn bình thường cô ấy ít nói nhưng rất tài năng, được tổng biên tập trọng trách nhiều dự án lớn, không nghĩ đến lại là phu nhân của Trình gia."

Nhậm Kiều Hạ nghe nhắc tên mình, vừa bước vào mọi người đã đổ dồn ánh mắt tập trung lên cô. Ánh mắt không kiềm được nhìn vào tờ báo lớn khác đền từ một tòa soạn, cô vừa nhìn bức ảnh, lập tức nhận ra bản thân.

Vừa bước lại gần, đã ngạc nhiên vì tiêu đề của bài báo, thậm chí còn đứng đầu lượt người truy cập.



(Phu nhân của Trình gia lộ diện, xác thực đây chính là nữ chủ nhân tương lai của Trình gia.]

(Xác nhận chủ tịch của tập đoàn RCC đã là người đàn ông có chủ.]

(Ngài Trình khẳng định vị thế của phu nhân.]

Nhậm Kiều Hạ đứng ngây ra, vài đồng nghiệp e dè tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai.

"Kiều Hạ, đó chắc chắn là cô."

Nhậm Kiều Hạ nở nụ cười cứng đơ, rõ ràng vẫn chưa thích nghi sự việc này.

Gương mặt của cô, nếu giờ cô từ chối, khác nào bảo mọi người không xem kĩ.

Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên, tại sao Trình Thâm không đưa tin tức này đến tòa soạn của cô?

Rõ ràng người đàn ông sợ bị cô phát hiện bởi chưa hỏi qua ý kiến, cho nên trong khi các tòa soạn báo khác đều tung tin và chiếm lưu lượng dẫn đầu lấn át nội dung tuần san vừa rồi, thì hiện tại tòa soạn của cô nội dung vừa ra đã bị đè xuống.

Tâm trạng Nhậm Kiều Hạ tức giận, không nghĩ đến việc người đàn ông này lại phô trương, mà ngay cả cô cũng không biết.

Trong lúc Nhậm Kiều Hạ đứng lặng ra, phía đằng sau tổng biên tập đã bước vào văn phòng. Trên tay một tệp nội dung lớn, ánh mắt nhìn thẳng về phía Nhậm Kiều Hạ đứng như trời trồng.

"Kiều Hạ, có một mảng bài báo lớn về nhân vật là nữ ngôi sao lưu lượng của thành phố Châu Thành, em có muốn nhận khai thác thông tin này không? Nếu thật sự thu thập được thông tin, tuần này tòa soạn sẽ không phải đứng hạng cuối của bảng xếp hạng tạp chí tuần sau."

Nhậm Kiều Hạ bỏ qua lời bàn tán, tiến thẳng đến phía tổng biên tập nhìn tệp dự án.



Tòa soạn tiêu chí rất lớn, luôn đi với xu hướng dẫn đầu. Lần này bị lấn át với các tòa soạn nhỏ vì nội dung kia, hiển nhiên bị đè xuống danh tiếng ảnh hưởng rất nhiều.

Mà vấn đề này, có phần liên quan đến Nhậm Kiều Hạ, cô bỗng chốc cảm thấy chột dạ.

"Vâng, em nhận dự án này."

Tổng biên tập nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự hài lòng. Hiện tại dù thân phận Nhậm Kiều Hạ bên ngoài rầm rộ, đối với người nơi tòa soạn vẫn cư xử đúng mực.

"Em chuẩn bị đến sân bay nhé, chị sẽ liên hệ người đến đó cùng vài tay săn ảnh. Lát nữa nữ ngôi sao hạ chuyến bay xuống, em tranh thủ lấy bức ảnh và khai thác thông tin. Chỉ có điều không biết thời gian chính xác, làm phiền em rồi."

Thời điểm Nhậm Kiều Hạ xuống sân bay, nền trời hiện tại đã nhuốm màu hoàng hôn, theo sau là vài người chụp ảnh cùng đồng nghiệp đảm đương phụ trách khác nhau.

Cô nhìn hàng người nơi sân bay nhộn nhịp, vài người vì đón người thân trở về mà trên tay còn cầm theo các bó hoa. Vài người còn ôm ấp nhau.

Năm đó, khi Nhậm Kiều Hạ rời khỏi thành phố này, không có một ai bên cạnh, hiện tại nhìn khung cảnh trước mặt, vẫn là không tránh được cảm giác chạnh lòng.

Cô gái nhỏ ngồi hàng ghế sân bay, đợi tương đối lâu, bởi không có thông tin thời gian cụ thể, chẳng qua chỉ có thể đợi trong vô vọng, đây căn bản cũng không phải là lần đầu. Vốn nghề nghiệp đã mang tính chất, cô phải chấp nhận.

Nhậm Kiều Hạ đợi đến tối, thời gian vượt hơn tám giờ vẫn không có ai. Cô vội vàng mặc áo khoác, tiến đến quầy soát vé.

Cô muốn gọi xác nhận đến tổng biên tập, vừa hay nhận ra điện thoại đã sớm hết pin.

Khi này, chẳng hiểu vì sao một lượng vệ sĩ lớn đột ngột xuất hiện ở trước sảnh sân bay khiến dòng người hơi loạn.