Cược Yêu

Chương 14: Thay đổi




Vừa nói dứt câu, Cẩn Nghiêm cũng vừa hay nhận ra một bóng dáng khác đang tiến lại gần phía Trình Thâm, cậu hơi nhíu mày chăm chú, sau đó bật cười lên tiếng trêu chọc.

“Anh Thâm, anh qua Paris một tháng lại tiếp tục thay bạn gái sao? Em còn tưởng phải là người ngoại quốc nữa chứ.”

Trình Thâm quay lại, thấy Nhậm Kiều Hạ trong chiếc mũ len cùng bộ đồ đơn giản tiến đến, mái tóc dài hơi rối, có lẽ bởi vì ban nãy ngủ trên máy bay, hiện giờ cô cũng quên mất việc chỉnh lại.

Câu nói vừa hay lọt tai Nhậm Kiều Hạ, cô ngẩng nhìn cũng vừa vặn bắt gặp tầm mắt Trình Thâm. Dáng vóc người đàn ông bao năm trời vẫn cứ vững vàng như thế, hơn thế pha sự chững chạc, nhìn kiểu gì cũng luôn tạo thứ khoảng cách vô hình.

“Em lên xe trước đi.”

Nhậm Kiều Hạ di chuyển vali, cứ thế theo hướng người đàn ông chỉ đi thẳng ra xe.

Ánh mắt Cẩn Nghiêm vẫn không ngừng dời tầm trên người Nhậm Kiều Hạ, gương mặt cô hiện tại không lớp trang điểm, nhìn tương đối nhợt nhạt, bộ đồ cũng không phải dạng thời thượng, rõ ràng là một bộ đồ rẻ tiền. Tuyệt đối không phải gu những người bạn gái hiện tại thường xuất hiện bên cạnh Trình Thâm.

Trong lòng Cẩn Nghiêm dâng lên sự thắc mắc.

Nếu so với một người đàn ông như Mặc Kỳ Dực, lên giường xong liền kết thúc. Thì những người phụ nữ bên cạnh Trình Thâm lại hơn được một điểm, chính là có danh phận. Chỉ có điều danh phận được vài ngày lại vứt xó.

Điểm chung có lẽ chính là, chỉ cần trong mối quan hệ với hai người đều được thừa hưởng đầy đủ sự xa hoa giàu có.

Còn về nuông chiều, thì Cẩn Nghiêm lại có nhận định khác. Mặc Kỳ Dực nếu có nữ nhân, nuông chiều một lúc chán lại tuyệt tình không giữ nữa. Còn Trình Thâm thì không có kiên nhẫn, muốn trong mối quan hệ với Trình Thâm, trước tiên phải hiểu bản tính lạnh nhạt của người đàn ông này.

Kỳ thực, Trình Thâm nhìn bình thản thầm lặng, nhưng khó hầu hạ hơn so với Mặc Kỳ Dực. Bởi Trình Thâm không có khái niệm nhường nhịn với ai, còn Mặc Kỳ Dực thì chung quy tình nhân cũng như một.

Cẩn Nghiêm nhìn về bóng dáng Nhậm Kiều Hạ đang đi về hướng xe, cậu hơi nhướng mày.



“Đừng bảo với em, đó là người con gái anh đang tìm kiếm.”

Trình Thâm cau mày, hiển nhiên không muốn bị Cẩn Nghiêm nhìn nhận là chịu thua trước một người con gái.

“Không.”

Bị nói trúng tim đen, Trình Thâm cũng không muốn đôi co tiếp tục cuộc trò chuyện. Bởi xét về mặt nào, người đàn ông lại sợ bản thân bộc lộ mấy thứ cảm xúc không nên có.

“Cậu trở về đi, khi nào muốn hẹn thì nhắn tôi.”

“Vâng.”

Cẩn Nghiêm nhìn Trình Thâm rời đi. Tính Trình Thâm như nào, chẳng lẽ cậu tiếp xúc bao năm trời lại không nhìn ra.



Thành phố Trùng Khánh sau hơn mười năm trời, ngày càng cải tiến trở thành thành phố phát triển bậc nhất.

Suốt cả quãng đường trên xe, Nhậm Kiều Hạ cũng không nói lời nào. Không gian giữa cả hai trở nên ngột ngạt đến lạ. Cô nhìn con đường, cũng chẳng thể nhận ra đây là đâu.

Trong vô thức, mối quan hệ này trở lại theo một cách thức khác.

Chiếc xe dừng tại một khu biệt thự tư nhân giữa đô thị xa hoa.

Gian biệt thự nơi đây rất trang trọng, gam màu lạnh, nhạt nhẽo như tính cách của chủ nhân sở hữu.



Nhậm Kiều Hạ bước vào trong, nhưng rồi chỉ dừng ở bậc thềm. Cấu trúc biệt thự tuy lớn nhưng không quá lố, cũng không hề có ai dư thừa ở nơi đây.

Vị trí cô đứng, đối diện thẳng vào trong là phòng khách sang trọng. Ghế sofa và bàn đặt ở giữa nhà, bày biện những chiếc ly và bình nước như mới tinh vẫn không ai đụng đến.

“Tôi ở đâu?”

“Đi theo tôi.”

Trình Thâm nhìn trạng thái của cô, rồi bước lên bậc thềm. Nhậm Kiều Hạ vội kéo chiếc vali rồi di chuyển theo. Cho đến khi dừng trước một căn phòng ngủ. Người đàn ông thản nhiên bước vào, để lại ánh mắt của cô đầy ngạc nhiên.

Người đàn ông nhìn cô đứng lặng, khi này mới lên tiếng.

“Bước vào đi, từ giờ em ở đây. Người của tôi, thì phải ở chung với tôi.”

Nhậm Kiều Hạ căng thẳng, bàn tay siết chặt tay cầm hành lý. Lúc trước, cô với Trình Thâm tuy có ở chung nhưng đều rất giữ chừng mực, còn hiện tại thì, cô và hắn không tình nguyện. Hơn hết, mối quan hệ cũng khác xưa rất nhiều.

“Tôi ngủ ở ngoài cũng được.”

Cứ thế, cô vội xoay người rời đi.

Trình Thâm nhíu mày, lập tức cao giọng nhìn theo bóng dáng cô rời đi, giọng nói rõ ràng chứa đầy sự tức giận.

“Tôi nói em nghe không hiểu? Đã đến tận đây rồi, đừng bày ra cái trạng thái đó.”

Nhậm Kiều Hạ siết chặt lấy hành lý, cô thở dài một hơi. Cô không có sức ép, cũng không có sức phản kháng. Dù mười năm trước hay hiện tại, đều như một.