Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 147: Cô bé là con của anh với Tiểu Tuệ phải không?






Vu Phùng Cửu đứng ở trước cổng trường tiểu học số hai thành phố, đôi mắt nhìn vào trong khoảng sân trường rộng lớn thi thoảng sẽ vọng ra một vài tiếng gõ bảng, tiếng cười đùa và tranh luận của học sinh bên trong.

Khi chiếc kim dài của đồng hồ đeo ở trên tay anh điểm đúng đến con số mười hai, thì tiếng chuông reo tan học đã được bật vang khắp cả ngôi trường.

Ngày nào cũng vậy, nếu như không quá bận việc thì Vu Phùng Cửu sẽ đi đón con gái về nhà.

Anh đứng ở bên phía làn đường đối diện, nhìn những tốp học sinh ùn ùn kéo nhau ra ngoài cổng trường, một lúc sau, một tiếng gọi lảnh lót vang lên đã khiến cho tâm trí anh trở nên mềm mại.

“Bố ơi!”

Vu Hải Niệm chạy nhào ra khỏi cổng trường rồi ôm chầm lấy hai chân của Vu Phủng Cửu, được anh xốc vai rồi bế ôm vào lòng.

“Hôm nay của con thế nào? Bài học có gì mới không?”

“Vẫn như thường thôi ạ. Bài học cũng không tính là quá mới bởi vì con đã làm thành thục những công thức ấy từ hai tháng trước rồi.”

Vu Hải Niệm ôm vào cổ của anh, hôn chụt một cái vào má anh. Vu Phùng Cảm cảm nhận được một vệt nước dinh dính ở trên mặt mình.

“Bố ơi. Hôm nay con lại đứng nhất khối rồi.”

“Được rồi. Con gái bố hôm nay muốn được thưởng gì nào.”

Vu Hải Niệm hào hứng định nói ra mong muốn được cô bé xếp hàng đầu, nhưng Vu Phùng Cửu đã mỉm cười rồi dập tắt luôn ý nghĩ ấy.

“Đương nhiên bố không tặng kẹo cho con đâu. Tuần trước bị sâu răng chưa chừa à?”

Vu Hải Niệm nhớ lại cảnh nửa đêm một tuần trước, vì răng đau quá không ngủ được nên cô bé khóc suốt cả đêm, bỏ qua phòng của Vu Phùng Cửu và Tống Minh Tuệ mà trèo vào lòng của hai người. Cả đêm ấy, hai người lớn phải dỗ mãi cô bé mới có thể tạm thời quên được cơn đau, đợi đến ngày mai đi khám nha sĩ mà bất giác toàn thân mình rùng lạnh.

Cô bé tiu nghỉu chuyển dịch xuống mong muốn thứ hai của mình.

“Con muốn có thêm mấy quyển sách khoa học ạ.”

Vu Phùng Cửu nhướng mày nhìn con gái.

“Sách khoa học? Sao con lại đọc mấy cái đó? Con gái như con thì phải mê mấy cái quyển truyện tranh hay mấy quyển vẽ công chúa chứ?”

Vu Hải Niệm nghe bố mình nói vậy, khuôn mặt không thể kìm được mà bảy tỏ ra thái độ khinh bỉ.

“Cái đó chỉ có trẻ con đọc mà thôi.”

Vu Phùng Cửu: “...” Thế con không phải trẻ con à?

Vu Hải Niệm ôm vào lòng của bố mình, bỗng cô bé nhớ ra một điều gì dó mà “a” lên một tiếng.

“Đúng rồi, bố ơi. Vừa nãy có một ông tới gặp con, rồi bảo rằng bố hãy dẫn con đến gặp ông ấy ạ. Bố có biết ông ấy không?”

“Ông nào?”

Vu Hải Niệm chỉ về phía quán cà phê cách cổng trường không xa, lờ mờ qua lớp kính thủy tinh, Vu Phùng Cửu có thể dễ dàng nhận ra được một người đàn ông trung niên đang cầm một tờ báo mới ra, nhâm nhi một tách cà phê nóng. Suốt từ nãy đến giờ, ông ta luôn đưa mắt nhìn hai bố con bọn họ.

Vu Hải Niệm dựa đầy vào bả vai của bố nên trong một khoảnh khắc, cô bé mới có thể cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ của cơ thể anh.

“Bố?”

“Tiểu Niệm, ông ấy đã nói gì với con?”

Vu Hải Niệm nhìn lên nét mặt bỗng chốc trầm xuống của Vu Phùng Cửu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra vẻ lo lắng.

“Ông ấy chỉ bảo rằng con rất giống với người con gái của ông ấy và nói rằng bố và ông có quen nhau, lâu rồi không gặp nên muốn nhờ con chuyển lời, mời bố gặp ông ấy ở trong quán cà phê ở đầu phố...”

Vu Phùng Cửu kiểm tra lại một lượt Vu Hải Niệm, xác nhận rằng cô bé hoàn toàn bình thường thì mới từ từ thả cô bé đứng xuống dưới đất, đoạn, anh nắm thật chặt lấy tay cô.

“Được rồi. Chúng ta đi gặp ông ấy nhé.”

Bố Tống nhấc cốc cà phê luôn uống một ngụm, đôi mi mắt khẽ liếc lên, nhìn Vu Phùng Cửu dắt theo Vu Hải Niệm bước đến bên cạnh bàn của ông.

Bố Tống, tên đầy đủ là Tống Vân Thiên đặt cốc cà phê xuống dưới bàn, theo phép lịch sự, ông đứng lên rồi bắt tay của Vu Phùng Cửu.

“Vu tổng, lâu ngày không gặp.”

Vu Phùng Cửu cũng đưa tay bắt lấy tay của Tống Vân Thiên, bất ngờ, bàn tay anh bị ông bẻ mạnh một cái.

Khóe môi anh giật giật, cố để giữ được nụ cười tiêu chuẩn nhất.

“Tống lão gia cũng vậy.”

Xong, anh quay đầu bảo với Vu Hải Niệm.

“Ở đây bố với ông có chuyện cần nói riêng, con thích uống nước hay ăn gì thì gọi nhé. Xong rồi ngồi ra chỗ bàn trống ở kia làm bài tập.”

Vu Hải Niệm chớp chớp đôi mắt hạnh, nhìn bố mình rồi quay sang nhìn Tống Vân Thiên, nhận được một nụ cười trìu mến của ông ấy.

“Dạ, vâng ạ.”

Nó trèo xuống khỏi ghế, xách cặp ngồi ra chỗ bàn gần gần họ rồi lon ton chạy ra quầy thu ngân đặt đồ.

“Tiểu Niệm đáng yêu quá. Nó mang lại cho tôi một cảm giác thân thương khó tả.”

Bố Tống nhấp một ngụm cà phê nóng, vị đắng hòa trọn với vị ngọt của đường tuôn vào cổ họng khiến cho ông cảm thấy khoan khoái.

“Nó khiến cho tôi nhớ đến những lần ngắm nhìn đôi mắt của Tiểu Tuệ.”

Vu Phùng Cửu nhìn ông, không có phản ứng.

Tống Vân Thiên không cảm thấy chuyện anh im lặng như vậy là có gì sai cả, chỉ chầm chậm dựa thẳng lưng lại, hai bàn tay đan vào nhau để ở trên mặt bàn.

Ông không vòng vo nữa.

“Cô bé là con gái của anh với Tiểu Tuệ phải không?”