Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 119: Cưỡng hôn






Tống Minh Tuệ vốn chẳng phải người rảnh rỗi gì cho cam. Mấy ngày qua người ta thấy cô đi lung tung tùy ý, nhưng cứ đến tối là tự nhốt mình ở trong phòng riêng để làm việc.

Nhận ra rằng thói xấu này không thể bị tiếp diễn thêm một chốc nào nữa, cô cố để nén lại những cảm xúc và ngứa ngáy của tham vọng bản thân, tập trung ngồi ở trên tập đoàn giải quyết đống công việc tồn đọng.

Mấy ngày rồi, người khác thực sự chẳng còn thấy hình ảnh Tống tổng cao hứng rong chơi nữa. Còn đang thấy lạ, song bất chợt trong thời gian dạo gần đây thì quay trở về phong thái như bình thường, mọi người cũng chẳng muốn nghĩ nhiều đến vấn đề đó nữa, nghĩ rằng Tống tổng anh minh của bọn họ chỉ là đang chán nản nên đi xuống hạ giới tìm thú vui, hết vui rồi thì lên lại thiên đình, bắt đầu viết sổ sách, ban phước hưởng cho phàm nhân chính là bọn họ đây.

Những người nhân viên kia cảm thấy vô cùng an tâm khi được làm việc ở dưới quyền điều hành của Tống Minh Tuệ mà không hề hay biết rằng, vị tổng giám đốc trong lời nói của bọn họ hiện đang “làm mưa làm gió” ở trong phòng họp, thông thủng lỗ tai của những người thuộc ban lãnh đạo ngồi gần đó.

“Dự án tập huấn chung? Mấy tên đó bị não à?! Còn cái gì mà phải tham dự dự án này mới đồng ý kí hợp đồng? Là tên nào đề bạt? Bà đây không ngại nhổ trụi lông nách của kẻ đó!”

Một vị phó tổng giám đốc khẽ vuốt mặt, lau đi mấy vệt mồ hôi đang chảy nhễ nhại ở trên trán. Hiện tại Tống Minh Tuệ đã tức muốn ói máu, trông mặt cô hiện giờ chẳng khác nào một con sư tử đá thường ngồi trấn giữ ở trước cửa các ngôi đền, chùa.

“Dạ... Là, là Quách Thị ạ. Sau sự sụp đổ của một trong tứ đại gia tộc là Kiều gia, thì vị trí bị bỏ trống ấy lập tức được Quách gia thế vào. Sáu năm nay thuận theo thanh danh được lên hương, Quách gia làm không ít mấy dự án lớn và đều thành công ngoài mong đợi. Ngày xưa lũ họ Quách đó đi đứng đều gọi chúng ta là anh là chị, vậy mà bây giờ đã thẳng thừng gọi hẳn tên riêng. Thật không coi ai ra gì. Tống gia của chúng ta là một gia tộc lớn có lịch sử trăm năm, sao lũ tiểu nhân đó dám đặt mình ngang hàng với chúng ta được?”

“Đúng đúng, không thể chấp nhận nổi.” Tống Minh Tuệ vuốt trán, nhưng có nói như thế nào thì dự án hợp tác này sẽ đem đến rất nhiều lợi ích cho MasterWorld, cũng sẽ tránh được những vấn đề xích mích giữa hai gia tộc lớn, ổn ổn thăng tiến.

Vì thế nên không thể nói không là hủy hợp tác ngay được.

Vị phó tống giám đốc kia thấy cô nhăn mày suy tính, cổ họng khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, rỉ đầu khẽ nói nhỏ bên tai cô.

“Tống tổng, tôi thấy... dự án huấn luyện chung này có khi lại tốt ấy chứ?”

Tống Minh Tuệ đương nhiên không tin, khóe môi nhếch lên không bằng lòng.

“Tốt ở đâu?”

“Quách thị kia ỷ rằng gia tộc mình có mối quan hệ thân thiết với bên quân đội nên lấy kiếm giương oai, tính qua cuộc tập huấn này mà khiến cho Tống gia bẽ mặt. Nhưng chúng cũng đâu thể ngờ được rằng chúng ta cũng có võ của riêng chúng ta. Ở trong đó, ngài chỉ cần tìm một thời cơ thích hợp, đánh ong đầu của tên tổng giám đốc ấy rồi nói là tai nạn bất cập, chẳng có ai để ý đâu. Đây chính là cơ hội tốt để trả thù còn gì nữa ạ?”

Tống Minh Tuệ suy nghĩ một hồi, cảm thấy lí do này quá ư là hợp lý, không chê vào đâu được.

Cô cũng tự biết rằng bản thân mình tuy thích dùng lời nói để giải quyết thù hằn hơn, nhưng đôi khi lời nói ra lại chẳng đủ để giải tỏa nỗi tức giận ở trong lòng, xả ra bằng hành động vẫn là thích nhất.

Tưởng tượng đến cảnh cô sẽ vờ ngã rồi dùng chân sút mạnh vào con chim non của tên họ Quách mới tách vỏ trứng chui ra đã rống cổ gạ thi với đại bàng, sự khoan khoái lan tràn trên từng đốt ngón tay, khuôn miệng không kìm nổi mà kéo lên thành một nụ cười.

Mấy người đang ở trong phòng họp vì nụ cười ấy của cô mà hít phải mấy ngụm khí lạnh, không thể tự chủ được mà xoa xoa hai bên cánh tay lạnh lẽo.

Riêng ông phó tổng giám đốc kia thì đang hối hận ngập trời. Hình như ông ta đã đề xuất ra một cái gì đó rất ngu xuẩn rồi!

Nhìn nụ cười đó đi kìa. Nếu như đợt tập huấn này bà tổng kia không lật trời xới đất, chắc chắn cũng ê răng mà thèm đi cắn người!

...

Đêm đến, Vu Phùng Cửu đang ngồi ở bên cạnh bàn làm việc. Những đốt ngón tay thon dài, rắn rỏi mà trắng ngần lao đi vun vút trên giấy, giống như là rồng bay phượng múa mà họa ra những nét chữ đẹp đến mê người.

Đương khi anh đang sắp chuẩn bị hoàn thành xong đoạn công việc tối ngày, thì bất chợt, từ bên cạnh những chồng giấy và đồ án chất cao như núi trên bàn làm việc, chiếc điện thoại di động của anh vốn đang yên tĩnh nằm trên bàn bỗng nhiên rung lên, tiếng nhạc chuông phát lên lanh lảnh.

Vu Phùng Cửu khẽ ngừng lại động tác viết, nghiêng đầu khẽ nhìn sang bên cạnh, rồi vô thức vô thanh mà mở to mắt.

Tống Minh Tuệ?

Cô gọi cho anh vào giờ này sao?

Nhưng sau một lúc nghĩ lại, anh ồ lên một tiếng tự lí giải rằng hiện tại Tống Minh Tuệ cũng thân làm tổng giám đốc giống như anh, thời gian rảnh rỗi cũng không được như thời còn là sinh viên nữa mà bận tối mặt tối mũi, cả ngày chỉ vùi đầu ở trên bàn làm việc, về đêm mới có thời gian rảnh rỗi chút đỉnh.

Anh hiểu mà, bởi vì anh cũng đang thức khuya nè. Dạo gần đây cũng không còn nghe thấy giọng nói nhì nhèo như ong bay của cô xuất hiện ở cạnh cổng trường tiểu học nữa.

Vu Phùng Cửu nhìn cuộc gọi đến, lưỡng lự một hồi lâu không biết có nên nhấn nhận không thì màn hình bất chợt vụt tắt rồi chuyển về giao diện màn hình khóa, có thông báo cuộc gọi nhỡ xuất hiện.

Vu Phùng Cửu khẽ thở phào ra một hơi, nhưng còn chưa được bao lâu sau, bỗng có mấy dòng tin nhắn được gửi đến cho anh.

[Đồ đáng ghét kia, có gan từ chối cuộc gọi của bà đây sao?]

[Có tin là ngay bây giờ tôi liền phóng xe đến nhà anh rồi cưỡng hôn anh không hả?!]

[Mau nhận điện thoại!]

Nói rồi, một cuộc gọi điện mới lại được nối đến.

Vu Phùng Cửu: “......” Cưỡng hôn???