Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 107: Thì đi




Tống Minh Tuệ về lại Thủ Đô, ngay khi vừa mới đặt chân bước vào nhà, cô đã nhào đến ôm lấy từng người rồi kêu Tiểu Hồng mang quà đến tặng cho mỗi người trong Tống gia.

“Mẹ! Con đói!”

“Được rồi. Đợi một lát để mẹ nấu cơm cho con nhé.”

Hà Mặc Nại cưng chiều người con gái này hết mức, cô muốn gì thì bà đều đáp ứng hết. Bố Tống - Tống Vân Thiên đang ngồi bắt chéo chân đọc báo ở bên ngoài sô pha cũng không nhịn được mà ghé đầu nói vọng vào.

“Bà chiều nó vừa thôi! Sợ là bà cứ nuông hư nó như thế này, ngày mai nó sẽ phản lại cả bà đấy!”

Tống Minh Tuệ đang nằm ở trong phòng ngủ của mình trên tầng hai ngay sau khi nghe thấy bố Tống phàn nàn liền bật dậy khỏi giường, mở cửa rồi ngó đầu xuống dưới tầng một.

“Bố ghen với con à?”

“Hả?! Cái, cái gì?... Bố không có ghen!”

Tống Vân Thiên hắng giọng ho lên, xấu hổ chúi đầu xuống đọc báo tiếp.

Tống Minh Tuệ ở trên tầng hai cười nhạo ông đến không ngớt được mồm, quay trở lại phòng ngủ của mình rồi nằm xuống.

Bỗng Tống Hoa Mẫn gõ gõ lên cánh cửa phòng cô rồi đứng khoanh tay ở trước cửa phòng cô.

“Tuệ Tử, em có đang tiện không?”

“Em đang nằm thế này thì chị thấy em có tiện không?”

“Con bé này ăn nói hay nhỉ?”

“Thế chị đã thấy có ai chê em nói dở chưa?”

Tống Hoa Mẫn rút dép ở dưới chân ra rồi phi thẳng vào mặt của Tống Minh Tuệ, cô may mắn thoát được cú phi ấy trong gang tấc nhưng mông lại bị chị gái đá cho một cú đau điếng.

Tống Hoa Mẫn bước lên giường rồi ngồi hẳn lên lưng của cô.

“Aissssss! Chị làm cái gì vậy? Xuống khỏi người em mau!”

“Ứ thích đấy.”

Tống Hoa Mẫn dí đầu của cô xuống dưới gối.

“Này, nhóc con, lát nữa đi làm tí rượu không?”

“Rượu á?”

Tống Minh Tuệ cựa quậy để đẩy Tống Hoa Mẫn ra khỏi người mình nhưng không được nên chỉ còn biết chấp nhận mà nằm yên ở đấy thôi.

“Không rượu gì đâu. Mới cách đây không lâu xong em đã phải biết thế nào là hậu quả của việc uống quá chén.”

“Thật sự không đi á?”

“Không!”

Tống Hoa Mẫn ghé sát vào tai cô: “Kể cả có rất nhiều loại bánh ngọt rất ngon sao?”

Mới nghe đến đó, những hình ảnh của những đĩa bánh ngọt đã ùn ùn được khơi lên ở bên trong đầu khiến cho cô nhỏ cả nước dãi.

“Chị, chị đừng hòng dụ dỗ được em! Em không thể nào bị đống bánh ngọt đó làm cho lu mờ...”

“Có bánh vị đào.”

Tống Minh Tuệ nuốt lại câu nói trước đó: “... Thì đi.”

...

Giữa đêm, Tống Hoa Mẫn gõ cửa phòng cô, Tống Minh Tuệ đã chuẩn bị hết cả rồi, cô chỉ chờ đến lúc đó để được phóng thích mà thôi.

Hai chị em trốn bố mẹ xuống lấy xe rồi phóng ra câu lạc bộ đêm thành phố rất nổi tiếng.

“Phải về trước giờ sáng đấy nhé. Không là chết cả hai đấy.”

Tống Minh Tuệ lái xe, vừa dặn dò Tống Hoa Mẫn. Chị gái gật đầu bảo chỉ chơi một lúc thôi rồi về ngay ấy mà, để dành mấy trò vui cho lúc khác đi tiếp. Nghe vậy, Tống Minh Tuệ mới yên tâm được phần nào, đạp ga lao đi trên những cung đường quốc lộ.

Chiếc xe cô đang lái là một con BMW i8 màu trắng bạc. Chẳng hiểu sao, cô lại rất thích hãng xe này, giống như là đã rất quen thuộc ngay từ lần đầu tiên chạm mắt.

Con xe nhanh chóng tiến qua cổng vào của câu lạc bộ đêm, bọn họ xuống xe rồi tiến vào bên trong sảnh chính.

Không gian ở bên trong đây khác biệt hẳn với bên ngoài, những con cú đêm ăn chơi vẫn còn quẩy tưng bừng bên dưới những ánh đèn led nhấp nháy, DJ ở trên sân khấu bấm nhạc sập sình.

Tống Minh Tuệ liếc mắt, nhìn thấy ở chỗ lối đi vào còn có hẳn cả một mô hình một chiếc thuyền đang giương buồm cực lớn được xếp lại từ những khối vàng nguyên chất, xung quanh đấy còn có cả những bức tượng thiên thần và những tháp rượu đang tỏa ra những mùi hương mê hoặc.

Ồ, xa hoa phết chứ chả đùa.

“Tiểu Mẫn! Tiểu Mẫn!”

Bỗng từ trong đám đông bước ra một chàng trai ăn bận lịch lãm, tướng mạo tuấn tú cùng với một bên môi khẽ cười lên quyến rũ.

Anh ta đi tới chỗ họ, vòng tay ôm lấy eo của Tống Hoa Mẫn rồi nhẹ nhàng đặt lên môi chị một nụ hôn, đôi mắt nhìn chị ấy đầy say mê.

Tống Hoa Mẫn cũng nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ấy, chị vòng tay ôm lấy cổ của anh ta.

“A Phong, anh có nhớ em không?”

“Nhớ chứ. Nhớ đến phát điên luôn đây. Ngay khi đi công tác về, anh phải đi gặp em luôn.”

Vừa nói, A Phong vừa cắn nhẹ lên viền môi của Tống Hoa Mẫn, tiếp tục nụ hôn nóng bỏng lúc ban nãy.

Chứng kiến một cảnh này, Tống Minh Tuệ chỉ còn biết đường gấp gáp mà che mặt đi.

A ha ha ha! Còn tưởng một người bình thường nguyên tắc như Tống Hoa Mẫn bỗng dưng lại rủ đến câu lạc bộ uống rượu, thấy là lạ nên đi cùng, hóa ra là rủ cô theo là để kéo người chết chung với mình luôn sao?