Ngày càng thú vị!
Cả đám ng nhìn Hạ Băng Khuynh, hi vọng nghe gì thú vị từ miệng cô, mấy ng đàn ông đặc biệt hứng thú.
Khương Viên thầm ấn chặt ngón tay.
Tiêu Nhân cũng căng thẳng lên, “ Băng Khuynh, cậu biết gì?”
“Tớ---” Hạ Băng Khuynh mở miệng, nhả 1 chữ cũng k biết nói gì, cô ngắt lời Mộ Nguyệt Sâm chủ yếu là sợ anh nhìn ra gì đó, sau đó nói bậy, trên thực tế cô k biết gì.
Vô thức nhìn sang Quý Tu.
Quý Tu đang lau miệng cũng k nhìn Hạ Băng Khuynh, bộ dạng k tò mò k quan tâm cực kỳ bình tĩnh.
Sự bình tĩnh của thầy khiến Hạ Băng Khuynh yên tâm nhiều, cô nhìn Mộ Nguyệt Sâm lại nhìn Cố Quân Thụy, giả bộ nhàm chán nói, “Tôi biết đám đàn ông các anh thích bắt nạt phụ nữ, ng nào cũng như muốn moi móc điểm yếu của ng khác, tôi nói sao các anh k làm nhà báo tám chuyện gì, có nhàm chán quá k!”
“Tôi chưa hề nói gì!’ Mộ Nguyệt Sâm cong miệng với Hạ Băng Khuynh, ánh mắt đen mang tia sâu thẳm và giảo hoạt.
Tim nhỏ của Hạ Băng Khuynh bất giác bị lủng 2 lỗ.
“Oan qua em gái Băng Khuynh---” Cố Quân Thụy ở bên kêu oan, “A chẳng qa vì nghe câu hỏi của em gái Nhân mới tò mò hỏi theo, sao có thể gọi là tám chuyện.”
Em gái Nhân?!
Nữ nhân trên thiên hạ đều là e của anh à!
Tim Hạ Băng Khuynh âm thầm khinh bỉ, “Nếu anh k tám thì đừng hỏi nữa đc k?”
“Đc! Em gái Băng Khuynh đã nói, anh nào dám k nghe! K nói nữa!” Cố Quân Thụy thoải mái nói.
Quản Dung Khiêm và Ôn Nhã Liên từ bỏ nâng tay, biểu thị kết thúc chủ đề.
Không khí nhất thời trở nên dễ thở hơn.
Mọi ng bắt đầu nói chuyện khác.
Khương Viên nâng mắt nhìn Quý Tu, mắt lại k chút dấu vết dời đi, tư thế ưu nhã đứng dậy đi vào vệ sinh.
Tất cả đều k phát ra tiếng.
Tiêu Nhân ngồi ở bên cũng k quan sát thấy.
Máy bay bay 1 ngày, xế chiều là tới nơi.
Mọi ng lần lượt xe máy bay.
Lúc đi ra máy bay không khí nóng thổi qa mặt Hạ Băng Khuynh, không khí có mùi thơm của cỏ cây khiến ng khác cảm thấy thoải mái.
1 đoàn 7 ng đứng ở trên cỏ, sau là biển trước là biệt thự trắng lấy rừng rậm làm bối cảnh.