Hạ Băng Khuynh nhìn tay anh ôm chỗ đó, mặt bất giác nóng lên.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh--” Cô muốn nói, k rõ anh là thật hay giả, nhưng bộ dạng này của anh, hình như k gống giả, cô động môi, tay chạm vào vai anh, muốn đi xuống, lại k xuống, cứ ở nửa nửa, cẩn thận hỏi: “Đau k?”
“Đứt r!” Mộ Nguyệt Sâm dùng âm thanh trầm phiền nói.
Đứt đứt r!
Anh mẹ nó là cọng giá à, vừa chạm đã đứt!
Gạt quỷ à!
Nội tâm Hạ Băng Khuynh buồn phiền liền đưa tay hình dao tức giận đánh lên vai Mộ Nguyệt Sâm: “Đứt r thì làm thái giảm!”
“Shhh---”
Lại 1 tiếng kêu, anh yếu đuối bồ vào ng cô, thuận thế ôm eo cô, mặt dán lên ngực cô.
“Xương vai của tôi nát r!” Anh giả bộ kiềm nén lành lạnh nói.
Hạ Băng Khuynh cảm nhận đc độ nóng từ mặt anh xuyên qa quần áo trên ngực cô.
“Mộ Nguyệt Sâm---”
Cô tức giận r.
Quý Tu thật sự k thể ở chung với 2 “bảo vật sống” này, anh mở cửa, xuống xe.
Anh vừa đi, Hạ Băng Khuynh lập tức tay đánh chân đá Mộ Nguyệt Sâm, đẩy đầu anh ra: “Anh đi ra cho tôi, lấy tay ra, đừng ôm tôi---”
“Toàn thân tàn phế, e fai chăm sóc tôi cả đời!” Mộ Nguyệt Sâm dùng giảm rõ ràng nhưng lại mang theo sự vô lại nhưng vẫn bá đạo nói, chà sát lên xương quai xanh của cô.
Nhột!
Hạ Băng Khuynh vừa nhột, toàn thân đều nổi da gà.
Cô dùng tay cố gắng đẩy đầu anh ra, thở hổn hển: “Đừng giả bộ nữa, vô lại cũng fai có tình cảm tí đc k, dùng thủ đoạn của đàn bà, anh k sợ thân phận Mộ tam thiếu tổn thất s?”
“Kêu lưu manh nói tình cảm, e cảm thấy lưu manh sẽ đồng ý s?” Anh hít sâu mùi hương trên ng cô, giọng ái muội.
K fai k muốn tiêu sái kết thúc, mà trên thế giới này k còn ng phụ nữ nào khiến anh nguyện ý dùng thủ đoạn để độc chiếm, nguyện ý vô lại, còn coi ấu trĩ là niềm vui.
Anh ôm cô chặt hơn.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh rốt cuộc xong chưa, rốt cuộc muốn làm gì---” Hạ Băng Khuynh điên lên.
Đẩy k đc, mặt dày đến 1 trình độ mới.
“K làm gì, bây h toàn thân đều đau, đặc biệt là chỗ bị e đỉnh, e nói làm s đây?” Anh dựa lên 1 chút, ở bên tai cô nỉ non.
“Cắt r đông lạnh!”
“V e cắt thử xem--”
Anh kéo tay cô.
“A, tôi k muốn, tôi k muốn chạm, Mộ Nguyệt Sâm anh đừng làm bậy.”
Hạ Băng Khuynh kêu rất bi thảm.
Giọng cô như đám mây hình nấm trôi trên đỉnh xe!
Quý Tu tiếp tục nhìn biệt thự, nghe tiếng kêu bên trong, vỗ cửa xe 2 cái.
Ý kêu Mộ Nguyệt Sâm đừng quá đáng!
Mộ Nguyệt Sâm mới k quản cảnh cáo của Quý Tu, anh ôm cô, cảm nhận sự tức giận của cô gái trong lòng, như là quay về 2 năm trc, lần đầu gặp cô v.
Lúc đó cô cứ ngu ngơ, lại hoảng loạn, rõ ràng sợ anh, lại giả bộ mạnh mẽ chống đối anh, luôn là con thỏ nhỏ dễ thương mang theo bộ vuốt.
“Duy trì 5ph bất động, tôi thả e ra!” Giọng anh trầm thấp chui vào tai cô.
Hạ Băng Khuynh rất k nguyện ý.
Dựa vào đâu cô để a ôm?
Dựa vào đâu nghe lời anh?
- -------- ----------