Gió đêm rất lạnh.
Quý Tu rất tự nhiên cởi đồ mình đắp lên ng Hạ Băng Khuynh.
“Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh cũng đáp lại a bằng nụ cười ngọt.
Quý Tu đáp lại bằng nụ cười, tay để trên vai cô.
2 ng thân mật ấm áp mọi thứ đều rơi vào mắt Mộ Nguyệt Sâm.
Tim, buồn bực.
Họ ở bên 2 năm, ngày đêm bên nhau.
Trời biết thời gian 2 năm, tim họ có biến đổi gì, hành động thân mật như v, nhìn thôi đã thấy chướng mắt.
Đến bãi gửi xe, Hạ Băng Khuynh tự nhiên đi theo Quý Tu.
Tuy nói lúc đến ngồi xe Mộ Nguyệt Sâm, nhưng lúc này, Quý Tu cũng ở đây, họ là cùng đường, tự nhiên ngồi xe của anh.
2 ng k thèm nói câu tạm biệt với Mộ Nguyệt Sâm, liền đi r.
Mộ Nguyệt Sâm vòng tay để lên miệng, dùng sức ho.
Hạ Băng Khuynh và Quý Tu mật thiết cùng quay đầu.
Mộ Nguyệt Sâm đứng đó lạnh lùng nói: “Án phá r, 2 ng cũng có công, cũng bận 1 đêm r, đi ăn khuya, tôi mời!”
Hạ Băng Khuynh và Quý Tu nhìn nhau.
“E muốn đi k?” Quý Tu hỏi Hạ Băng Khuynh.
“Đi đi, k ăn thì uổng, Mộ tổng nhiều tiền v, chúng ta có thể ăn đồ ngon” Hạ Băng Khuynh cười hì hì nói.
Đáy mắt cô hiện chút giảo hoạt.
Nhưng là có thể ăn đến anh nghèo v, suy nghĩ này thể hiện k chút che giấu trên mặt.
“V đc, nếu e muốn đi, v chúng ta đi” Quý Tu giả bộ k thấy, trầm ổn gật đầu.
Hạ Băng Khuynh la lên với Mộ Nguyệt Sâm: “Chỗ đó anh chọn hay chúng tôi chọn?”
“Đều đc” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói.
Ăn nghèo anh?
Mơ đi!
Ăn 3 đời cũng k nghèo nổi!
Nhưng bộ dạng tinh nghịch của cô, ngược lại khiến trái tim lạnh lẽo của anh đỡ hơn chút.
“Hay v đi, trc đi chỗ a chọn, sau đi chỗ tôi chọn, thế nào?” Hạ Băng Khuynh đề nghị.
“Nếu e ăn đc, thì đc!”Mộ Nguyệt Sâm bình thản nói.
“Còn đợi gì, dẫn đường thôi!” Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu 1 cái.
Mộ Nguyệt Sâm đi lên trc mấy bước, đột nhiên quay đầu:”Vì tiện để e gọi món, có cần qa xe tôi, có thể giới thiệu món ngon bên đó cho em”
Hạ Băng Khuynh lắc đầu: “K cần, mỗi món 1 phần, k fai là đc r s!”
“Đc, tùy e!” Mộ Nguyệt Sâm giả bộ tiêu sái, tay bỏ túi đi về trc.
Hạ Băng Khuynh nhìn bóng lưng Mộ Nguyệt Sâm cười xẩu xa.
Đợi lát cho anh biết tay!
Quý Tu ngồi vào xe, Hạ Băng Khuynh liền ngồi theo sau.
Thấy xe Mộ Nguyệt Sâm trc mắt đã chạy.
Quý Tu theo sau.
Đêm, đường tối có chút lạnh lẽo.
“Đợi lát đừng làm bậy” Quý Tu ở bên nhàn nhạt nói 1 câu.
Hạ Băng Khuynh cười: “Thầy đừng lo, e biết tốt xấu mà.”
Quý Tu mím môi: “Tốt xấu của e đối với chuyện khác tôi khẳng định, nhưng trên ng anh ta thì là dấu chấm hỏi.”
“Sư phụ đại nhân, có thể tin tưởng e 1 lần k!”
“Tôi là sợ k dễ mới thoát ra, lại chìm vào”
“Tuyệt đối k!”
Hạ Băng Khuynh nói khẳng định.
Quý Tu k nói, chuyên tâm lái xe.
Hạ Băng Khuynh quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, bình thường chuyện của cô anh k hỏi, trừ khi anh thật sự thấy nghiêm trọng mới thức tỉnh cô.
Nhưng cô k cảm thấy mình sẽ lại chìm vào trong.
- -------- ----------