Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 389




Nội tâm Hạ Băng Khuynh có chút căng thẳng!

Nhìn bộ dạng, muốn chị và cô tâm ý tương thông là chuyện rất khó khăn.

“À, anh ta---” Đối diện 2 ng vừa vào, Hạ Băng Khuynh chỉ có thể cười khan, mắt nhìn qua phía Mộ Nguyệt Sâm, k tự nhiên nói: “Cũng vừa mới đến!”

“Phải không!” Hạ Vân Khuynh dùng ánh mắt thâm sâu hoài nghi thám tính lưu chuyển giữa Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm.

Mộ Nguyệt Sâm k biểu lộ thái độ, mà cổ áo bị kéo rộng của anh càng khiến chuyện ái muội đến cực điểm.

1 ng hoài nghi, ng khác lại k giải thích, làm cho chuyện này càng nói càng đen*.

*Càng giải thích càng k rõ đc, sẽ bị hiểu lầm nhiều hơn.

Mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh chỉ lộ ra 1 chữ quẫn(bách)!

Thật là điên mất!

Quý Tu nhìn 4 phía, từ tốn trần thuật: “Cửa sổ mở, bình hoa bị bể, hoa hồng nhìn rất tươi, chắc là sáng nay mới cắm, Mộ tổng mặc đồ ngủ, k thể ra hoa viên hái hoa, cho nên ng tặng hoa sẽ là ng khác, nếu ng tặng hoa có thể k nhanh k chậm mở cửa sổ, lúc đó trong phòng chắc chỉ có Băng Khuynh 1 người, tôi suy đoán có thể là lúc Mộ tổng đi ngang phòng, nghe tiếng vỡ nên vào xem, tôi tin lời Băng Khuynh nói!”

Mắt Hạ Băng Khuynh sáng lên, dùng sức vỗ tay: “Thầy Quý thật giỏi! Suy luận k sai tí nào!”

Phù! Lòng cô thở phào, cuối cùng, vẫn là thầy Quý giải vây cho cô.

Mặt cô đầy sùng bái, khiến cho sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm càng lạnh lẽo.

“Thầy Quý như là Sherlock Holmes vậy, lợi hại, lợi hại!” Hạ Vân Khuynh cười phối hợp nói, lòng nghĩ, anh đang phá rối cái gì chứ.

Quý Tu đáp lại bằng nụ cười nhạt khiêm tốn: “Chỉ nói sự thật thôi.”

“Thầy Quý mời ngồi!” Hạ Vân Khuynh khách khí xua tay.

Quý Tu ngồi xuống.

Mộ Nguyệt Sâm cũng k có ý muốn rời đi, mà đi đến trc cửa sổ, chân đạp lên hoa hồng đẹp đẽ, k chút do dự, mà sự thật, anh chỉ cần né 1 cái, là có thể né đc.

Có thể thấy độ ghét của anh với những bông hoa này.

Tiểu tiết này rơi vào mắt Quý Tu.

Anh thu ánh nhìn lại, nhìn Hạ Băng Khuynh, miệng bình thản nói: “Hôm qua về trường, nghe nói em k cẩn thận rơi xuống lầu bị gãy xương, bây h đỡ chưa!”

“Uhm, đỡ nhiều r, đã k đau nữa!” Hạ Băng Khuynh cười rạng rỡ với anh, lại tò mò hỏi: “Vụ án ngoài thành đã xong r s?”

“Trc mắt, đã k cần tôi nữa, tôi chỉ phụ trách kiểm tra thi thể, những việc khác nằm ngoài phạm vi công việc.” Quý Tu nhàn nhạt nói.

Hạ Băng Khuynh hiểu gật đầu: “Có thể mời thầy Quý ra mặt, nhất định rất ly kỳ, rất hi vọng lần sau có cơ hội cùng đi với thầy!”

Quý Tu cười nhẹ, tùy ý nói: “Nếu em đồng ý làm đệ tử của tôi, tôi có thể suy nghĩ.”

“Làm đệ tử? Thật hay giả vậy, đương nhiên là em nguyện ý, em quá nguyện ý rồi, thầy k đc thất hứa, có chị làm chứng!” Hạ Băng Khuynh rất hứng thú, trong lòng cảm thấy nhất định thầy Quý thấy cô bị thương r, cố ý làm cô vui.

“K thất hứa!” Quý Tu lắc đầu.

“Thầy Quý k fai thầy nói nghiêm túc chứ.” Hạ Băng Khuynh nhìn biểu cảm nghiêm túc của anh, tim đập cũng nhanh hơn.

Quý Tu làm bộ khó chịu nhìn cô: “Tôi giống ng thầy hay nói đùa, lại k nghiêm túc s?”

“K giống, cho nên, thầy nghiêm túc rồi?” Hạ Băng Khuynh ngây ng 1 chút, kích động nắm tay thầy: “Quá tốt r, thầy Quý em quá yêu thầy! Thầy yên tâm, em nhất định học hành thật tốt, sau này khiến thầy nở mặt!”