Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 273




Cô vừa đi 3 bước liền nghe đằng sau vang lên giọng từ tốn: “Em qua đây cho tôi!”

Lòng Tiêu Nhân có chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng vẫn đi qua, phải biết bình thường anh k kêu cô cũng tự qua, chỉ là tình hình hôm nay k giống lắm.

Cũng k biết anh có bức xúc đến nhấn cô xuống nước k!

“Anh kêu em à?” Cô khó xử chơi ngón tay.

Quý Tu nhìn cô gái mỗi lúc 1 vẻ, còn tưởng lúc nãy nói cô như v cô sẽ buồn, chắc có thể yên phận 2 ngày, ai ngờ chớp mắt cô liền như k có chuyện gì xảy ra.

Anh bất lực than: “Em là 1 cô gái, sao cả người cứ điên điên khùng khùng, tôi chỉ là 1 nam nhân bình thường, giữa chúng ta có cách biệt tuổi tác, em hiểu ý tôi k?”

“Đang từ chối em chứ gì, em đương nhiên hiểu.” Tiêu Nhân bĩu môi, đáp rất tự nhiên, đưa tay lên, vỗ vai anh: “Nhưng, thầy Quý anh cũng đừng nói mình bình thường, anh bình thường chỗ nào chứ, biết 2 chữ bình thường viết thế nào k? Anh như v mà bình thường, anh kêu nhiều nam nhân trên đường làm sao sống, anh nhìn thân hình anh đẹp như v, muốn cơ ngực có cơ ngực, mặt lại đẹp trai như v, môi thì---”

Cô đột nhiên nhanh như chớp đến gần, nhón chân hôn lên miệng anh, sau đó trc khi anh tức giận chạy trốn, chạy đc 1 đoạn, quay đầu: “Đáp lại anh 1 chút, anh từ chối em chấp nhận rồi, nhưng em k bỏ cuộc, ngoài ra, môi của anh em cũng kiểm định rồi, cực kỳ mềm mại!”

Nói xong, lại nhảy nhót chạy đi.

Quý Tu đưa tay sờ lồng ngực, rất là đau đầu.

Hạ Băng Khuynh chạy đến bên Mộ Nguyệt Sâm, thấy anh đang bưng 1 cái thùng: “Cần em giúp k?”

“2 ng thì thầm nói xấu thầy Quý, bị bắt quả tang liền chạy trốn, quả nhiên là tác phong của nữ nhân.” Mộ Nguyệt Sâm cười lắc đầu.

“Cái gì gọi là bắt quả tang, bọn em đâu có làm chuyện xấu, chỉ tùy tiện nói về thầy ấy mấy câu, ai ngờ Tiêu Nhân nói đến high lên, em nháy mắt ra hiệu cũng k thấy, làm liên lụy đến cá nhỏ vô tội là em, em chỉ có thể chuồn đi thôi.” Hạ Băng Khuynh lấy đồ nhẹ 1 chút lên.

“Cho nên em chạy qua bên anh?”

“Sao nào? K hoan nghiêng em đúng k, nhiều ý kiến v, tự khiêng!”

Hạ Băng Khuynh để đồ trong tay lên trên hộp của anh, chơi xấu đánh lên eo anh 1 cái, đi bước lớn về hướng biệt thự.

Vừa đến cửa, cô thấy chị bưng khay trái cây ra.

“Các em đến rồi, ủa, Tiêu Nhân đâu? K fai nói đến cùng sao?” Hạ Vân Khuynh nhìn ra ngoài.

“Em đến rồi, em đến rồi.” Thuận theo âm thanh, Tiêu Nhân đang chạy vào, hít hơi lớn dựa vào Hạ Băng Khuynh.

Hạ Vân Khuynh:”Chạy gấp v làm gì?”

Chuẩn là làm chuyện xấu gì rồi! Lòng Hạ Băng Khuynh nghĩ.

Tiêu Nhân cười haha: “Em, em đuổi theo Băng Khuynh, cô ấy vừa chớp mắt liền chạy mất, em lạc đường đó.”

“Biệt thự này chỉ lớn nhiêu đó, ngược lại k sợ lạc, chắc là lạc thứ gì đó khác rồi.” Hạ Vân Khuynh thông minh cười uyển chuyển.

“Chị, đừng làm vạch trần ngta!” Tiêu Nhân khoác tay chị làm nũng.

“Xấu hổ rồi, Tiêu Nhân nha đầu trong ấn tượng của chị k sợ trời k sợ đất, k s, thích thì theo đuổi, chị ủng hộ em, làm vợ giáo sư cũng rất ngầu.”

“Quý phu nhân, rất thuận miệng có phải k!”

“Thuận miệng, khá thuận miệng đó.”

- -------- ----------