Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 267




Mộ Nguyệt Sâm đến gần, kéo tay Hạ Băng Khuynh, cũng k quan tâm có kéo đứt tay thon mỏng của cô k, cứ dùng sức thô lỗ kéo qua.

“A----”

Cô kêu lên, đau!

Lực eo thả lỏng, cơ thể cô bị 1 cỗ sức mạnh kéo qua, giây sau, đau trên tay chưa hết, người đã đổi ngồi trên đùi Mộ Nguyệt Sâm.

Thời gian ngắn 1ph, cô lại ngồi trên đùi 2 nam nhân

Cô sao cảm thấy mình như mấy cô kỹ nữ!

Cô thử xuống khỏi đùi anh.

“K đc động!” Giọng Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng, tay cường tráng ôm chặt.

“Để em xuống---” Hạ Băng Khuynh lén trừng mắt với anh, lúc 2 ng thì k s, nhưng trc mặt ng khác xấu hổ lắm!

Hơn nữa, dù là tên ngốc cũng thấy đc lúc nãy là ngoại ý muốn, là ngoài ý muốn!

ANh giận gì chứ.

Nhưng Mộ Nguyệt Sâm là nam nhân nhỏ mọn, anh chỉ coi kết quả, dù quá trình là ngoài ý muốn, nhưng cũng k đc.

Anh đanh mặt: “Nói thêm 1 chữ, anh ném e ra ngoài!”

Bây h tốt nhất cô k nên chọc anh, tức giận về việc ngoài ý muốn lúc nãy chưa hết, xúc động muốn giết ng của anh vẫn mạnh mẽ, mà sau khi đến mục đích điểm, ng anh muốn giết đầu tiên là tài xế.

Hạ Băng Khuynh bĩu môi, biết điều là k dám cãi lại.

Bây h dám cãi lại anh, cô k nghi ngờ gì chắc chắn anh sẽ ném cô đi, cô k muốn đào hố chôn mình!

Ngồi trên đùi anh, trong lòng lại k thấy k tự nhiên, dựa vào quan hệ bây h giữa 2 ng mà nói, làm những hành động thân mật này cũng k ngại, trong lòng có loại cảm giác tin tưởng và ý lại, đến gần anh, dù là đụng chạm nhẹ hay là dán chặt nhau, cơ thể cũng vô điều kiện chấp nhận.

Mộ Nguyệt Bạch ở đối diện, biểu cảm tự đắc ôn nhu như cũ, còn về đôi mắt mang ý cười lại mang theo khí chất u tối, đã bị che giấu đến k nắm bắt đc nữa.

Xe xuyên qua những con đường mênh mông, đến khu thành thị.

Hạ Băng Khuynh nghĩ đến lát Tiêu Nhân và thầy Quý lên, Tiêu Nhân còn k gì, nhiều khi nghe cô “dâm đãng” vài câu, nhưng thầy Quý 8 phần nghiêm túc thì sẽ khiến bệnh xấu hổ của cô bộc phát, anh ta chắc cũng khó xử, sau này làm s học tiết thầy nữa.

“Cái đó Mộ Nguyệt Sâm, chúng ta thương lượng chút đi---” Cô dỗ ngọt, dùng cách nói dịu dàng nhất có thể, tay để trên vai anh, anh như có như k sờ tóc sau gáy anh: “Đợi tí đến trường, trc khi họ lên, anh để em ngồi kế bên đc k!”

“Từ chối ý kiến!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng, ngữ khí kiên quyết.

Hạ Băng Khuynh giận rồi, sao anh k nói lí thế chứ!

Miệng cứng nhắc, muốn cứng đối cứng với tên này, hoàn toàn là trứng chọi đá, k những k thể xuống, làm k tốt có thể bị trừng phạt.

Cho nên, cô chỉ có thể nhịn, thấp giọng nói chuyện với anh: “Mộ Nguyệt Sâm anh nghe em nói, k fai em k muốn ngồi trên đùi anh, mà anh nhìn xem, thầy Quý là ng lạc hậu, em là học sinh, để anh ta nhìn thấy k tốt chút nào, sau này thầy thấy em, lập tức nghĩ đến e ngồi trên đùi anh, em trong mắt thầy sẽ bị dán lên danh hiệu nông cạn, hơn nữa” Cô dừng 1 chút, bằng bất cứ giá nào đưa miệng đến gần tai anh, ái muội thấp giọng: “Em cứ ngồi tiếp v, anh chịu đc sao?”

Miệng thơm tho cùng hơi thở của cô trêu chọc, khiến mắt anh ngày càng trầm xuống.

- -------- ----------