Như hình như cô quên là, cô đang đối mặt với hồ ly lão luyện!
Dù trong lòng anh có âm mưu gì, cũng sẽ bị người trần mắt thịt nhìn thấy đc.
Mộ Nguyệt Bạch ngẩng đầu, đưa thịt khô qua: “Ăn k?”
“K cần!” Hạ Băng Khuynh quyết đoán cự tuyệt, cô k vô tư đến nỗi muốn ăn vào lúc này.
“Hôm nay em quả nhiên là lạ, nói với anh Nguyệt Bạch coi rốt cuộc có chuyện gì?”
Nam nhân trc mắt chân thành, bộ dạng cầm lọ đồ ăn, như là con nít v, nhìn thế nào cũng k giống sẽ làm việc xấu.
Nhưng, anh tính toán tinh tế, liệu chuyện như thần, đầy bụng tâm cơ cô cũng từng trải nghiệm qua.
Cô cảm thấy đầu mình k đủ thiêu đốt.
Anh k nói, vậy cô đi!
Lấy khăn choàng và thảm trên ng xuống: “Tôi phải đi rồi! Anh mở cửa ra!”
“Cửa hôm nay k cài đặt khóa hẹn h!” Mộ Nguyệt Bạch mỉm cười.
Hạ Băng Khuynh ngây ng, đứng dậy: “Uhm, vậy à, vậy tôi đi đây.”
Cô đi ra ngoài 2 bước, sau lưng lại truyền đến tiếng của Mộ Nguyệt Bạch: “E đợi tí---”
Chân Hạ Băng Khuynh như thắng xe.
Rốt cuộc còn gì muốn nói?
Trc đó nói nhiều lời nhảm nhí như v, là để làm nóng thôi, bây h mới nói chủ đề chính?
Cô biết k đơn giản v mà!
Lưng thẳng tắp cứng nhắc, cô quay ng, mặt cường liệt như Lưu Hồ Lan: “Rốt cuộc còn muốn nói gì.”
Mộ Nguyệt Bạch bị biểu tình của cô làm ngây ng, nhíu mày, nghĩ nghĩ, vẫn là bộ dạng k hiểu: “Băng Khuynh, hnay em k s chứ, có phải lúc đến gặp ác mộng, s nói chuyện cứ kì lạ v?” Anh thở dài 1 hơi, lấy cái rổ tinh tế trên bàn lên, bỏ nhiều đồ vặt vào trong, sau đó đưa cô: “Cầm lấy!”
Hạ Băng Khuynh lại ngạc nhiên lần nữa: “Anh kêu tôi lại, là muốn cho đồ ăn?”
“Nếu k e còn muốn gì? Chỗ anh Nguyệt Bạch chỉ có đồ gốm và đồ ăn vặt, còn có ** của anh Nguyệt Bạch, em cần k?” Nụ cười của Mộ Nguyệt Bạch lộ sự mê hoặc.
“Quên đi, anh tự để dành ăn đi!”
Cái gì mà đồ ăn, đến cái đánh rắm cô cũng k cần.
“Đến đồ ăn cũng k cần, nha đầu em nhất định bị bệnh rồi, anh vẫn nên gọi cho bác sĩ Trần, kêu đến khám cho em.” Mộ Nguyệt Bạch nói liền để rổ xuống, sờ lấy đth.
Hạ Băng Khuynh nhìn thấy, liền ấn tay anh: “Đừng gọi đừng gọi---”
Đùa gì chứ, nửa đêm kêu bác sĩ đến, nếu kinh động Mộ Nguyệt Sâm, để anh thấy cô nửa đêm đến chỗ Mộ Nguyệt Bạch, giây phút nào cũng sẽ ném cô xuống sông.
“Đại ca, đồ ăn tôi lấy, đc chưa!” Cô thật sự muốn khóc nhìn anh.
Mộ Nguyệt Bạch lo lắng và đáng thương nhìn mặt nhỏ của cô: “Đây k fai vấn đề đồ ăn, mà em thật sự k s s?”
Hạ Băng Khuynh điều chỉnh tâm trạng: “Tôi k s, thật sự k s, chỉ gặp ác mộng mà thôi!”
Mộ Nguyệt Bạch cười, thả lòng, nhìn Hạ Băng Khuynh cầm tay anh, trêu đùa nói:”Em muốn cầm tay anh Nguyệt Bạch đến bao h, k sợ Nguyệt Sâm ghen?”
“ANh---” Hạ Băng Khuynh mở to mắt, k ngờ anh lại nói ra tự nhiên v.
“Ha, em k fai tưởng anh k biết chuyện của e với Nguyệt Sâm chứ, tuy anh Nguyệt Bạch thật rất đau lòng, nhưng đó là lựa chọn của em, anh nói r, mỗi ng đều có quyền yêu, như là anh yêu em mà em yêu Nguyệt Sâm v, đây có thể nói là lỗi của ai chứ.” Mộ Nguyệt Bạch mất mát thở dài.