“Nghe e kêu a vậy, đột nhiên cảm thấy, rất hay!” Mộ Nguyệt Bạch nghiêng đầu, cười đặc biệt sáng lạn.
Hạ Băng Khuynh muốn điên: “Anh k thả e đi, e e nói anh rể nghe!”
“Anh ta biết hết sự bướng bỉnh của anh, bây giờ e có thể gọi cho a ấy, nhưng kết quả là cả nhà bị kêu dậy, sau đó e vẫn k rời khỏi đc, a quên nói, kính ở đây đến là phòng được đạn, nổ cũng k nổ đc.”
“...”
Quả nhiên, thiên tài cùng biến thái của cách 1 đường dây.
Sao cô có thể bị sự dịu dàng vô hại của anh làm cho hồ đồ.
Mộ Nguyệt Bạch quay lại, tiếp tục vào trong.
Hạ Băng Khuynh đứng ở cửa 1 chút, đen mặt đi vào, ngồi trên sofa, ôm gối.
Đêm, khuya rồi.
Rất lạnh!
Buồn ngủ muốn chết, lại k dám nhắm mắt.
Ở đây k chút tiếng động, bốn phía hình như chìm trong sự im lặng kỳ lạ.
Cứ vậy đến nửa đêm, cô dựa sofa, nói với mình chỉ chợp mắt tí, mà cứ vậy, vô thức ngủ đi.
Bước chân k tiếng động đến bên cô.
1 tấm chăn da cừu mềm mại nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Anh để chân trần, ánh mắt lười biếng lưu chuyển trên mặt cô, k chút nóng bỏng, im ắng như ánh trăng rọi lên mặt đất trong đêm khuya.
Mà, thời gian dài rồi, ngược lại khác xa với tưởng tượng của anh.
Từ ấm áp tỉnh dậy, Hạ Băng Khuynh nắm lấy chăn trên vai.
Mở mắt, nhìn trần nhà, ý ngủ mơ hồ từ từ động đậy mí mắt, qua 10s, liền giật bắn dậy.
Tim đập mạnh.
Phòng chỉ mình cô, nhưng cô biết đây là phòng ai, sao cô lại trong phòng này.
K biết mở khóa chưa.
Lật chăn ra, cô k quan tâm mình mang dép chưa, chạy đến bên cửa, kéo 1 cái, cửa mở rồi.
Hạ Băng Khuynh cười vui vẻ, chạy về phòng tìm giày và cặp, lập tức k muốn ở lại phòng làm việc này.
Từ khi cô dậy, đều k thấy bóng dáng của Mộ Nguyệt Bạch, cô cũng k có tâm trạng suy nghĩ.
Nhanh chóng xuyên qua vừa hoa, từ biệt thự phía Đông chạy vào, đến cầu thang, vòng 1 vòng lớn đến phòng mình.
Lo lắng hơn nửa ngày, k dễ gì đến phòng, vừa vào liền thấy nam nhân dựa ngồi trên giường mình, dọa đến tim cô nhảy lên.
Mộ Mộ Nguyệt Sâm!
Lúc này sao anh ở phòng cô?
Lòng căng thẳng cùng hoảng loạn, màn nhớ đến tên này tối qua k đến đón cô, tâm trạng liền lạnh xuống.
Sao cô phải hoảng? Sao phải chột dạ?
Cô cũng đâu làm gì!
Hơn nữa là anh k đến Mộ Nguyệt Bạch mới đến, sai cũng là anh sai.
“Anh ở phòng tôi làm gì, ra ngoài!” Ngữ khí cô lạnh lùng, mở miệng là đuổi khách.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt cô, mắt mang theo tia đỏ như muốn nổ tung.
“Tối qua em đi đâu?” Anh áp chế hô hấp truy vấn.
“Tôi đi đâu anh quản làm gì!” Cô k nghĩ gì phản biện, sự tức giận quanh quẩn trong lòng k tiêu biến, lúc này bị kích thích toàn bộ bộc phát ra ngoài.
Anh khiến cô có bao hi vọng, liền bấy nhiêu thất vọng!
Bây giờ còn chất vấn cô tối nay đi đâu, cô liền k nói anh biết.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm đứng lên, cả đêm k về, còn dám mang thái độ này nói chuyện với anh?