Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch

Chương 119




“Cô ấy đâu?” Mộ Nguyệt Sâm từ tốn nhìn 1 bòng, k thấy bóng dáng Hạ Băng Khuynh.

Tiêu Nhân ngây người sực tỉnh, trả lời thật: “Cô ấy về nhà rồi!”

Về nhà?

Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày: “Bao lâu rồi?”

“Vừa nãy.”

Nha đầu thối, dám giỡn với anh!

Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng, từ quần lấy đth gọi cô, vừa gọi, liền nghe tiếng tút tút quy luật, sau đó bị cúp máy.

Trán anh ẩn hiện gân xanh.

Khuôn mặt đẹp trai căng đến dao cũng k dám chém qua, bình tĩnh lại anh gọi lần nữa.

Mà lần này, đối phương trực tiếp tắt nguồn rồi!

Sân bóng rổ lớn vậy, nhiệt độ lập tức xuống âm.

Tiêu Nhân bị lạnh đến đóng băng, nghĩ đến tin nhắn của Hạ Băng Khuynh, nhìn tình trạng trc mắt, hình như hiểu gì rồi.

Rất hiển nhiên, Băng Khuynh cố ý trêu chọc tam thiếu, hèn gì lúc nãy hưng phấn vậy.

Mắt xoay chuyển, cô cười ngọt với anh: “À, tôi biết, tam thiếu anh đặc biệt đến dọn dẹp giúp chúng tôi đúng k, a thật tốt, đến đây, cây lau nhà cho anh, lau thật tốt, chỗ nào giao cho anh, thời gian k sớm, tôi 1 cô gái về trễ rất nguy hiểm, tôi đi trc, bái bai!”

Lấy cây lau nhà nhét vao ftay anh, chuồn nhanh.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn cây lau nhà trên tay, đầu sắp phun ra hơi.

Nha đầu thối, để anh bắt đc là chết chắc!

Ném cây lau nhà đi, nhanh chóng rời đi, nhưng đi đoạn, anh lại chậm bước chân lại, đến cửa, hoàn toàn dừng lại.

Ánh trăng khiến bóng anh kéo dài.

Rất lâu, anh k động.

Lúc này, đột nhiên quay người, lại bước lớn đi vào trong.

Đi đến chỗ cũ, cởi áo ngoài, thoát nút áo tay, xăng lên, cong người nhặt cây lau nhà bị bỏ xuống đất, rửa trong thùng nước, nhanh chóng bắt đầu lau.

Mặt k biểu cảm, cực kỳ chăm chú.

Cảnh tưởng này nếu bi ng quen thấy, nhất định dọa đến bệnh tim.

Tam thiếu cao quý lạnh lùng, bình thường đến chút bụi cũng nhịn k đc, vậy mà nửa đêm ở đây lau nhà, lao động tay chân, k fai khoa học!

Lau xong nửa sân còn lại, đến sơ mi cũng bị ướt!

Chảy mồ hôi là 1 trong những chuyện Mộ Nguyệt Sâm ghét nhất.

“Ai còn ở trong!”

Giọng cực khỏe vang lên từ ngoài.

Mắt Mộ Nguyệt Sâm liếc ra ngoài, động tác chưa dừng qua, tiếp tục thả tay áo xuống, nhàn nhạt nói: “Hiệu trưởng Trần tối vậy còn ở trường, thật hiếm thấy.”

“Mộ tổng?” Hiệu trưởng Trần bất ngờ, nhanh bước qua: “Tối vậy ngài ở đây làm gì?”

Lúc nói, anh nhìn thùng nước và cây lau nhà 1 cái.

“Tôi à?” Mộ Nguyệt Sâm thấp giọng cười lạnh, tự giễu: “Ăn no k có chuyện làm, giúp ông dọn dẹp!”

Lấy áo khoác, đi ra ngoài.

Hiệu trưởng Trần đứng trong sân bóng rổ, mặt ngưng trọng.

Về đến nhà, chuyện đầu tiên Mộ Nguyệt Sâm làm là đến phòng Hạ Băng Khuynh.

Đẩy cửa phòng cô, bên trong tối đen, k bóng người!

Biết anh đến tính sổ, trốn rồi?

Bóng tối bao trùm, công kích vào lòng anh, k hề muốn rời đi.

Đóng cửa, anh ngồi trên giường đợi cô.

Buồn ngủ quá!

Hạ Băng Khuynh che miệng, ngáp 4 cái.