“Hạ Băng Khuynh, biểu tình này của em là gì!” Mộ Nguyệt Sâm lật mặt.
Cô lúc thì khổ não, lúc thì thở dài, ở chung với anh, khiến cô khó chịu vậy sao?
Hạ Băng Khuynh bĩu môi, lòng nghĩ nói với anh cũng không rõ.
Đứng dậy đi đến bên giường, cô lật chăn ra nằm lên, cơn buồn ngủ ập tới.
“Ra ngoài nhớ khóa cửa!” Cô nhắm mắt nói 1 câu.
Diện tích bóng tối trong lòng Mộ Nguyệt Sâm càng lớn.
Sáng ở trường, học tiết thể dục, nữ sinh ở sân chạy mấy vòng, đều mệt ngồi 1 bên nghỉ ngơi.
Hạ Băng Khuynh cầm khăn lau mồ hôi.
“Cậu tốt rồi, còn có nam thần dạy thêm, tài sắc đều thu hết!” Tiêu Nhân chua ngoa nói.
“Ngữ văn là thầy thể dục dạy sao, cái gì tài sắc thu hết, có biết dùng từ không!” Người bị hại là cô!
Lúc Hạ Băng Khuynh nói chủ đề này, giáo viên thể dục vừa hay ở sau, thầy cực kỳ không vui ho 2 tiếng: “Hai nữ sinh này, tự mình không học tốt, đừng lúc nào cũng đổ lỗi cho giáo viên thể dục, ngữ văn của tôi không tệ chút nào! Tối nay rửa dọn dẹp sân bóng rổ cho tôi!”
Nói xong, chắp tay ra sau rời đi.
Để họ cả người không xem giáo viên thể dục là giáo viên này.
2 nữ sinh vừa nghĩ đến sân bóng rổ rộng lớn, lập tức than thở!
Trưa.
Trong phòng bao kiểu Nhật.
Mộ Nguyệt Sâm mặt bất lực nhai thức ăn.
Bên cạnh anh là Ôn Nhã Liên, đối diện là Quản Dung Khiếm và Cố Quân Thụy, giữa họ ngồi 1 vưu vật, đồ tây trắng hõm sâu trước ngực, cằm nhỏ gọn, đôi mắt to lộ vẻ vô tội, giọng nũng nhịu như trẻ sơ sinh, nghe vào khiến người ta tê dại.
“Anh Khiêm, ngực người ta dạo này buồn quá, thường không thở nổi, anh nói xem có chuyện gì?” Vưu vật đầy tình ý nhìn Quản Dung Khiêm.
Cố Quân Thụy ở bên lập tức để đũa xuống, kéo vưu vật về hướng mình: “Ngực buồn anh có cách, xoa 1 tí là khỏi.”
“Cố thiếu thật đáng ghét a----, bắt nạt người ta!” Vưu vật nũng nịu nói, miệng nói đáng ghét, mặt lại rất hưởng thụ.
“Thương em còn không kịp, sao lại bắt nạt em chứ.” Cố Quân Thụy xoa càng không chút kiêng kị.
Quản Dung Khiêm ở bên không những không cản, ngược lại càng hứng thú.
Ôn Nhã Liên ở bên xem kịch, nhưu là chuyện này là chuyện thường.
Tiếng cười đùa làm không khí phòng bao nóng lên, cô nhìn Mộ Nguyệt Sâm đối diện, dùng sức cắn môi đỏ.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày càng sâu, lấy ly rượu trắng trên bàn lên miệng, vừa hay nghe tiếng ** truyền vào tai, anh liền để lại ly xuống bàn.
Hàn ý áp bức người.
Quản Dung Khiêm bọn họ lập tức thu mình lại.
“Loại sở thích cấp thấp này, không lẽ các cậu chơi không ngán?” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng mở miệng.
3 tên đồng đảng nhìn nhau.
Bình thường quá đáng hơn A Sâm cũng không ý kiến, luôn bộ dạng không quan tâm, không tham gia cũng không phản đối, hôm nay sao vậy?
Lửa lớn vậy!
Quản Dung Khiêm nghĩ nghĩ, cười: “Có phải vì nha đầu đó!”
Thứ duy nhất có thể ảnh hưởng tâm trạng A Sâm, chỉ có cô ấy.
Mộ Nguyệt Sâm không nói.
“Nha đầu lại làm cậu tức gì rồi?” Ôn Nhã Liên tò mò.
“Còn có thể là gì, bị nha đầu cự tuyệt rồi!” Cố Quần Thụy nhẹ nhàng nói.
Mộ Nguyệt Sâm dùng đũa gắp đồ ăn.
Phản ứng của anh càng làm 3 người bạn tốt thêm tò mò, bình thường, đối với tấn công của họ, trêu đùa anh, anh không thể trầm mặc vậy, trừ khi có chuyện gì giấu rất sâu.
Cố Quân Thụy đuổi vưu vật ra.
“Nói đi, ở đây không người ngoài.”