“Tôi có thể tự đi.” Hạ Băng Khuynh yếu ớt nói.
“Trong 3ph đến phòng tôi!” Mộ Nguyệt Sâm nói rõ ràng, liền cúp máy.
Hạ Băng Khuynh nhìn điện thoại, bất lực cúi đầu, k phải là, cô k muốn Mộ Nguyệt Sâm chở, mà là nghĩ đến mặt mũi của anh Nguyệt Bạch, nếu cô ngồi xe Mộ Nguyệt Sâm, anh Nguyệt Bạch nhất định đau lòng.
Thật là, k thể tha cho cô sao.
Thời gian qua 1ph.
Chỉ còn 2ph, nếu cô k qua, với tính khí của Mộ Nguyệt Sâm nhất định trực tiếp qa kiếm cô.
Đeo cặp lên, ra khỏi phòng, đến trc phòng anh, gõ cửa 2 cái: “Cốc cốc---”
Cửa mở, Mộ Nguyệt Sâm đứng ở trong, nút áo chưa khâu xong, cơ ngực rắn chắn và làn da cường tráng toàn bộ lộ ra trc mắt cô.
Hạ Băng Khuynh hít 1 hơi, nín thở, mắt nhìn chằm chằm.
Vô thức nuốt nước miếng.
“Còn ngây ra đó làm gì, vào đây!” Mộ Nguyệt Sâm lười biếng nói.
“K, k, k, k, tôi k vào, tôi ở ngaofi.”Hạ Băng Khuynh nói liền 4 chữ k, quay người muốn chạy thật xa.
Trong cửa, đưa ra 1 bàn tay to thon dài, kéo cô vào phòng.
Cửa đóng lại.
1 trận trời rung đất chuyển.
Cơ thể cường tráng lập tức áp cơ thể mềm mại vào tường.
Thân nhiệt lưu chuyền, khí nóng lan tỏa, tim đột nhiên đập mạnh cực kỳ.
Cô xấu hổ cắn môi, đẩy anh: “Anh anh đi ra, tôi fai đi học!”
Mộ Nguyệt Sâm mắt ngừng lại, bộ dạng xấu hổ của cô mê người đến khiến anh k nhịn đc cúi xuống hôn cô.
Môi tiếp xúc.
Cảm giác như giật điện.
Hạ Băng Khuynh xấu hổ cúi đầu ở ngực anh, nhưng sau đó anh lại hôn xuống.
Tim sắp nổ rồi.
Đầu choáng váng.
Chân cũng mềm nhũn.
Đại não k thể hoạt động, nhưng tim lại như hi vọng gì đó?
Trong vô thức cô đã trầm luân, cô ôm cổ anh ngây ngô đáp trả.
Chỉ là, cô k ý thức đc, sự đáp trả của mình chính là đang phóng lửa.
Đối với 1 nam nhân trưởng thành khỏe mạnh mà nói, con dê nhỏ dưới thân càng khiến anh như sói đói.
Cô bị mang lên giường.
Tay lớn phủ lên ngực cô, cũng kéo đầm cô lên.
Hạ Băng Khuynh lập tức tỉnh táo, nhìn tay trên ngực, mặt đỏ lên đánh vào vai Mộ Nguyệt Sâm: “Anh---, đại sắc lang, dừng lại, để tôi đứng dậy.”
“Tôi k muốn để e dậy!” Giọng a khàn đặc, ánh mắt thâm sâu mê ly.
Môi mỏng đến gần cô, hô hấp rất nóng.
Nhìn mắt anh, cô dễ dàng thấy đc ** trong đó, cô sợ, hô hấp trở nên gấp gáp: “Đừng như vậy, rất khủng bố, sẽ rất đau.”
“Sẽ k đau!” Mộ Nguyệt Sâm dỗ cô.
“Tôi k muốn!”
Hạ Băng Khuynh quay đầu đi, thái độ kiên định.
Thích anh là 1 chuyện, lên giường lại là chuyện khác, cô k muốn dễ dàng và tùy tiện như vậy.
Dù cho Mộ Nguyệt Sâm bị hành hạ muốn chết, nhưng cô sống chết k chịu, anh chỉ có thể bỏ qua.
Anh bò dậy, đi đến phòng thay đồ.
Hạ Băng Khuynh chỉnh sửa đồ trên người, từ từ ngồi dậy, nhìn bóng dáng đi k quay mặt của a, tim nghĩ, có phải a rất thất vọng, có phải nếu là phụ nữ khác sẽ thuận theo anh?
Nghĩ vậy, tim như bị kim đâm, vết thương kín mít.
Ngồi bên mép giường, cô thể cô cứng lạnh như bị ướt mưa mùa thu dày đặc.
Mộ Nguyệt Sâm mặc đồ xong từ phòng thay đồ ra, thấy cô ngồi trên giường, tóc rối loạn, mặt khổ não, như là chịu ủy khuaart rất lớn.
K lẽ vì hành động lúc nãy của a?
- -------- ----------