Cuộc Sống Vô Sản Chết Tiệt!

Chương 53: Quá khứ




Tô Bình tự nhận mình thẳng, cái này cậu đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần. Một phần là vì Sợ người ta quên, một phần là để nhắc nhở bản thân. Chuyện này thật sự có nguyên nhân…

Tô Bình trước đây sao?

Khi ấy vừa bước chân lên thành phố, một thân một mình, cái gì Tô Bình cũng thấy mới lạ. Người ta là dân tỉnh lên thành phố, con Tô Bình nhảy cấp luôn, là dân miền núi vùng sâu vùng xa lên thành phố, muốn quê mùa bao nhiêu sẽ có quê mùa bấy nhiêu. Vậy nên khi mới nhập học, đụng phải bài tập toàn phải nộp bằng máy tính, Tô Bình liền hốt hoảng. đến máy tính khởi động như thế nào còn phải xấu hổ tìm tòi ở giữa phòng máy của trường, bản thân lây hoay nơi công cộng lại còn yên tĩnh rất khiến ngừoi khác chú ý, chóc chóc sẽ có mấy cái đầu xoay lại nhìn mình, Tô Bình đầu rịnh mồ hôi, luống cuốn chuẩn bị nhờ người ngồi cách đó không xa, chắc là nghe đến động tĩnh bên này, người đó ấy vậy mà quay sang chủ động mở lời giúp đỡ trước:

“ bạn học cần giúp gì sao?”

Giọng người kia trầm ấm, lại cười rất thân thiện.

Tô Bình ấp úng:

“ tôi mở hoài không lên, không biết phải nút này không?”

Người kia bước lại phía này, chỉ:

“ cậu bấm nhằm rồi, cái to ở phía dưới ấy “

Lúc này Tô Bình mới biết còn có một nút bấm ở tít dưới cùng. Người kia cuối xuống bấm giúp cậu, màn hình nhanh chóng sáng lên.

“ nhập mã sinh viên của cậu vào đây”

Lúc này Tô Bình mới biết còn phải nhập mã sinh viên, vội được một dãy số cho người kia.

“ vào được rồi này, cậu dùng đi “

“ à, cảm ơn bạn học “

“ không có gì?” Người nọ dường như rất hay cười, hơn nữa cười lên rất khiến người khác có cảm tình. Lúc người nọ quay lưng, Tô Bình mới dám đánh giá anh ta từ phía sau. Tô Bình ở nông thôn, toàn là dân làm việc đồng án, dãi nắng dầm sương, nước da đều bị nắng phơi đến ngâm đen, ai trắng chút cũng thành ửng đỏ cháy nắng cả. Quần áo chủ yếu để ý độ bền còn đẹp xấu thì tùy tiện lắm. Da Người kia rất trắng, mặc chiếc áo sơ mi màu kem được là thẳng thớm cũng sắp hòa vào màu da, trên cổ có đeo 1 chiếc headphone, tóc thì chẳng biết dùng gì mà rất mượt, nhìn đặc biệt thời thượng. Xung quanh cứ phảng phất hương thơm. Người nọ đi rồi mà Tô Bình vẫn còn có thể ngửi thấy.

Lúc ngồi vào máy tính, mở trình duyệt, đang đợi load,thì bên kia có một nữ sinh vào tìm người nọ, Tô Bình nhìn thanh niên cười nói gì với nữ sinh kia rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Đấy là lần gặp đầu tiên của cậu với Doãn Đoan. Lúc ấy cậu còn chưa biết tên anh ta. Cũng không nghĩ sẽ gặp lại, lại còn trở thành cái bóng rũ xuống suốt quảng đời sinh viên của mình.

Đó là vào một buổi tối, sau khi khoa của cậu Tổ chức một buổi tiệc chào mừng Tân sinh. Vốn sẽ chỉ có người trong khoa, nhưng Doãn Đoan khi ấy học bên khoa máy tính lại rất được mọi người hoan nghênh, mà cậu ta cũng rất giỏi giao thiệp. Một đàn anh năm trên vừa hay chơi thân với Doãn Đoan nên rủ cậu ta tới đây góp vui.

Trong bữa tiệc rất đông đúc náo nhiệt. Doãn Đoan lại như tâm điểm ngồi ở đầu kia trong bàn cậu. Gần như tất cả nữ sinh ngồi ở trong bàn đều câu được câu chăng cố gắng tiếp cận anh ta. Mà Tô Bình vì một lần giúp đỡ kia cũng rất có cảm tình với Doãn Đoan chỉ là dường như người kia đã quên cậu rồi.

Buổi tiệc sinh viên tất nhiên sẽ uống bia, mấy thanh niên năm nhất mới lần đầu được nhập tiệc của ngừoi trưởng thành thế này lại càng hăng hái hơn, uống rượu như uống nước lã, cố gắng bung xoã trong thế giới mới. Tô Bình cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà cậu uống dỡ tệ, đến giữa buổi tiệc đã vật vã không còn thấy rõ ai là ai. Lại còn nhìn ai nói chuyện với mình cũng cười hề hề, trông rất ngốc. Doãn đoan ngồi ở bên cạnh cậu từ lúc nào, vừa mỉm cười vừa đánh giá cậu bạn nhỏ này.

“ tuy ăn mặc có hơi quê mùa, làn da rám nắng trông rất khỏe khoắn, mắt rất to, mỗi lần cười lên mắt sẽ cong cong nhìn như mời người ta tới ăn hiếp cậu ta vậy. Doãn đoan hơi chóng tay lên bàn, kề gần Tô Bình cười hỏi:

“ bạn học tên gì vậy? Sao nhìn có chút quen mắt?”

Tô Bình thấy có người nói chuyện với thì thì liền cười, nghe người ta hỏi liền đáp:

“ Tô Bình, chúng ta từng gặp nhau rồi, nhưng chắc anh không nhớ “

“ có chuyện này sao? Gặp Ở đâu sao tôi lại không nhớ?”

“ thấy không, anh không nhớ kìa! Là ở phòng máy trong trường, anh còn giúp tôi mở máy tính nữa “

“ à nhớ ra cậu rồi, thì ra là năm nhất, chúng ta rất có duyên phải không?” Doãn Đoan lại tiến gần hơn, gương mặt đã đến trước mặt cậu, Tô Bình lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh ta. Mũi Doãn Đoan chạm đến vành tai, giọng thỏ thẻ: “ thế đàn em đã quen ai chưa, để anh giới thiệu cho nè “

Tô bình ngứa tai muốn tách ra nhưng tay người kia từ lúc nào đã đặc sau đầu cậu.

“ không có “

“ vậy tốt quá, anh cũng không có?”

Tô Bình đầu óc xoay mòng nghĩ, “hai cái này thì có cái gì liên quan?”Nhưng rồi cơn buồn ngủ như lũ kéo kéo đến nhanh chóng.

“ …”

Tô Bình chẳng nghe thêm được gì đã ngủ thiếp đi.