thiếu Thần ở bên kia hình như đã bàn xong công chuyện, vừa hay lại đến giờ cơm trưa, lúc này mới nhớ đến cậu nhân viên mình nơ theo.
Nhân viên dẫn Tô Bình đến một chòi nghĩ kiểu mái đình, xung quanh là hồ nước, cá bơi bên dưới màu sắc rực rỡ, hàng cây hai bên rũ xuống mặt hồ, gió thoảng qua, Thiếu Thần ngồi trên một chiếc ghế vỗ bọc nệm hoạ tiết hoa văn hoa lá vô cùng tinh tế.
Đôi mắt Thiếu Thần hơi rũ, gió phất qua làm mấy lọn tóc trước trán cậu ta phất qua, vẻ mặt thả lỏng nhìn xuống bên hồ, cảnh tượng đẹp như một bức tranh. Tô Bình nhìn mà bất giác nín thở.
“ cần dọn món lên luôn chưa ạ?” Nữ nhân viên dẫn Tô Bình qua, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, Thiếu Thần lúc này mới ngói đầu nhìn về phía Tô Bình, bắt gặp bộ mặt bầm thần của cậu, lại không nhịn được cười khẽ, cậu nói với nhân viên phục vụ ở phía sau:
“ dọn lên đi “
Chèo nhân viên đi rồi Thiếu Thần mới này một vẻ chuẩn bị lại có ý xấu, chăm chọc:
“ si mê tôi đến vậy cơ à?”
Lúc thiếu thần lên tiếng Tô Bình đã hồi hồn từ lâu, cậu hơi quẩn bách nói:
“ đẹp thì nhìn chút thôi, cái này cũng đâu có sai “
Thiếu Thần “ hôm nay cho anh chút tiện nghi vậy? Mà sao anh không ngồi, muốn đứng hầu tôi à, cái này tôi cũng không cản anh được, nếu anh thích?”
Tô bình bực dọc:” ai mà thèm đi hầu cậu cơ chứ “ cậu chàng kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.
Nhân viên đã chuyển đồ ăn lên, một bàn Mỹ vị nhân gian lần đầu Tô Bình nhìn thấy tận mắt, hơn nữa còn chuẩn bị được nếm, đồ ăn bưng lên được sắp xếp nhìn không khác gì một bàn thức ăn dần lên cho vừa chúa thời xưa.
“ xa xỉ thật “
“ anh Tô Bình thấy thích không?”
Tô bình nhìn nụ cười ấy của Thiếu Thần lại thấy hơi lo lắng.
“ cậu không phải bắt tôi trả tiền đấy chứ “
“ ha ha, này là tiền công tác công ty chi trả toàn bộ, anh cứ yên tâm “
Tô Bình vuốt ngực thở ra một hơi “ may mà cậu còn có chút lương tâm “
Cậu chủ, cậu chủ, cậu…
Đừng có gọi như gọi chó thế
“Quen mồm”
Thiên liếc đôi mắt sắc lẻm nhìn anh
Tô Bình rụt vòi.
- được rồi … nhưng mà hình như ư cái này là lạ
- làm sao
- cái này không giống nguyên liệu làm bánh
Bánh của nhà hàng cao cấp 5 sao đây, sao có thể để cậu nhìn ra
Ồ, vậy chắc ngon lắm
Thưởng cậu chăm chỉ cậu ăn đi
Thật sao
Vậy tôi ăn đây, cảm ơn cậu chủ
Ừm
30 phút sau
Sao người tôi nó cứ nóng từng rực thế này
Thiên lẩm bẩm, cậu là cái lức nãy là thuốc kích dục à. Sao hay làm trò con bò này vậy
- cậu nói sao
Không có gì
Anh này là dạo này nghẹn ứ lắm rồi chứ gì, để tôi giúp anh
Khoan đã này kỳ lạ lắm
Không kỳ lạ,
Ko kỳ lạ thật
Anh cứ cà ngây như vậy mới là kỳ lạ, biết chưa, đàn ông con trai anh chưa từng giúp đỡ nhau à,
“Giúp đỡ thì có, nhưng như thế này thì đây là lần đầu tiên “
Nào, để tôi cởi giúp anh “ tay cậu ta thoan thoát, mấy ngón tay ấy thuôn hài trắng ngần rõ ràng từng khớp xương, banf tay đẹp thật, nhưng miệng thì như con bạch tuộc vậy, toàn gái với mực đen thôi rồi
“ tôi không ngại anh ngại cái gì?”
Tôi cởi quần thì liên quan quái gì việc cậu ngại, tô bình không dám nói ra, nói ra với cái vị này chỉ có bị trì chiết thêm thôi.
Thiếu thần, cậu bị thần kinh?
“ anh nói thêm tiếng nữa xem “
Tô bình nín re, không dám hó hé
Thiếu thần phẩy phẩy Tây
“ lại đây tôi cần sờ anh chút để lấy bình tĩnh “
“ sao cái gì cũng dính vào cái Mông tôi vậy “
“ vinh hạnh của anh đấy đừng có mà cò cưa nữa “
Tô bình ngứa Mông, ngứa cổ, cả người đều ngứa kể từ khi cái tên thiếu thần này đụng tay đụng chân
“ a” “ mạnh tay quá rồi đó,
Tôi là người bệnh anh chịu khó chút đi “
“ cái bệnh biến tháo gì không biết “ thiếu thần biết anh lại lẩm bẩm chửi mình, thôi mặc kệ, cứ chờ ngày tôi lấp lun cái miệng anh lại, đỡ phiền