Cao viên vừa nhác thấy điệu bộ dáng đi của Tô Bình, lại thêm trước đó cậu ta vừa mới vô phòng của Thiếu Thần những 1 tiếng đồng hồ, 1 tiếng đồng hồ, đủ cho người ta làm cả dăm ba trận bao luôn khúc dạo đầu, Cao viên chép miệng.
Với ánh mắt tinh tường của mình, Cao Viên nhìn là biết tô bình có điều bất thường.
Tô Bình bị bộ đồ phía trong thít lại, không chặc, nhưng cậu chính là không thể nào quên được có cái thứ cứ nó chỗ này lại nó chỗ kia, còn toàn là những chỗ khó nói, con đường cậu đi cư như trên băng mỏng, cảm giác khó ở cùng ánh mắt như máy dò kim loại của Cao Viên, Tô Bình thật sự hận Thiếu Thần muốn chết.
Tô Bình vừa bước đến quầy, Cao Viên đã dán người qua, giọng điệu ngã ngớn:
“ anh Tô Bình “, mấy ngón tay của Cao Viên cứ như không xương mà vuốt nhẹ ngực Tô Bình, cậu ta vừa sờ vào liền biết vị tiểu thiếu gia kia lại chơi cái trò gì với vật nhỏ này rồi, “ác thật “ Cao viên thầm mặc niệm dùm anh bạn này.
Tô Bình phải nói là giật bắn người tránh xa ba mét, sắc mặt vừa đỏ vừa xanh, chuyển màu như con tắc kè bông, miệng quát lớn:
“ CẬU LQMF CÁI GÌ ĐẤY, ĐỪNG CÓ SỜ MÓ LUNG TUNG”
Cao Viên không để tâm đến cái tông giọng của Tô Bình, vẫn tỏ ra vô cùng thích thú, cậu chàng chép miệng:
“ thật không ngờ cậu chủ chịu chơi, anh Tô Bình lại chịu hầu đến như vậy đó “
Tô Bình nghe vậy liền biết Cao viên vừa sờ thấy cả rồi, cậu chẳng biết giấu mặt đi đâu, Tô Bình nào ngờ cái này lại dễ bị người khác phát hiện ra nhanh như vậy, sau này cậu còn mặt mũi đâu mà vát ra đường đây:
“ tôi … tôi … tôi có nỗi khổ tâm riêng “
Cao Viên còn muốn chọc ghẹo tô bình thêm vài câu, nhưng cái vị tổ tông kia đã đủng đỉnh có mặt ở cửa thang máy, Thiếu Thần đi về phía bên này, quẳng chìa khóa cho Cao Viên, giọng lạnh tanh:
“ anh đi lấy xe, tối nay làm tài xế cho tôi “
Cao Viên hơi tiếc nuối nhìn vành tai đỏ rực của Tô Bình, rồi cũng cầm chìa khóa đi về phía hầm xe.
Tô Bình nhìn cái kẻ làm ra tất cả chuyện này, ánh mắt không thể phẫn hận hơn, nhưng cậu chàng vẫn phải xuống nước nài nỉ:
“ cao viên kia …vừa nhìn đã biết …tôi … ” Tô Bình ngắt ngứ, Thiếu Thần nhìn anh nặn chữ được chữ mất, đang vui lại càng phơi phới hơn. Nhưng mặt vẫn rất chi là bình thản:
“ hửm “
Tô bình nuốt nước bọt, cúi đầu nói:
“ hay tới đây là được rồi, cậu cho tôi cởi nó ra đi, tối nay còn có nhiều khách ra vào nữa, lỡ như …”
Tô bình đang nói thì ngoài cửa đã có một cặp nam nữ bước vào sảnh, hai người họ muốn qua đêm, đặt một phòng hạng trung, tô bình tạm dừng cuộc nói chuyện với thiếu thần, rồi đi hỏi thông tin, sắp xếp phòng cho hai người khách nọ.
Nhìn cặp nam nữ cầm chìa khoá đi vào tháng máy, tô bình kẹp chặc chân, cửa thang máy khép lại, bây giờ cậu mới dám thở ra một hơi, trước tới nay Tô Bình mới biết, cái trò quỷ này làm cho người ta kích thích tới vậy?
Thiếu thần nhìn từng biểu hiện nhỏ của tô bình, vành tai cậu đỏ lên lúc người khách nam nhìn Tô Bình nhập thông tin của ông ta. Rồi lại nhìn tô bình có lúc sẽ hơi cọ khuỷu tay vào bên hông của mình, chân cậu cũng khi không mà nhấp lên xuống, rồi lại cảm thấy buồn cười khi cậu thở phào một hơi.
“ cưng chết mất “ thiếu thần nghĩ.
cậu ta nhìn đồng hồ rồi nói: “ giờ tôi phải đi đây, khuya về tôi sẽ kiểm tra, anh phải mặc cho cẩn thận đấy nhé “
Nói rồi không đợi tô bình kịp phân Trần liền đi thẳng ra ngoài cửa lớn.
Tô Bình thản thốt nhìn theo bóng của thiếu thần, cánh cửa sảnh mở ra rồi khép lại, để lại tô bình gió lạnh đìu hiu thổi qua.
“ CON BÀ NÓ, THẰNG TƯ BẢN CHẾT TIỆT “
Tô Bình nghiến răng nghiến lợi giơ hai ngón giữa về phía cửa. Khuôn mặt có phần dữ tợn.
Vị khách mới vô nhìn đến điệu bộ của tô bình mà cũng hoảng hồn theo. Anh ta nhìn lên tên khách sạn được dán phía sau lưng tô bình, đắn đo không biết có nên bước vào tiếp hay không.
nhưng vừa chớp mắt một cái, anh khách nhìn lại khuôn mặt của cậu nhân viên.
tô bình hơi cười mỉm, dáng người thẳng tắp, quần áo phẳng phịu lịch sự nhẹ nhàng: “ xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
10 điểm phục vụ.
“ chắc lúc nãy mình hoa mắt “ anh ta thầm nghĩ rồi mạnh dạn bước thẳng tới quầy.
“ tối muốn đặt phòng đơn, chỗ này có không?”
“ chỗ chúng tôi có phòng đơn giường nằm dành cho hai người, giá thuê 550 nghìn một đêm, cửa sổ view đường số 22, anh thấy sao “
“ tôi chỉ muốn phòng đơn cho một người “
Tô bình hơi nhứt nhứt đầu, nhưng vẫn cười đáp:
“ dạ vâng, đây chính là phòng đơn cho một người, mời anh đưa căn cước công dân “
Người kia lục túi đẩy căn cước cho Tô Bình.
Vị này tên đỗ thừa. “ cha mẹ nào mà thương con tới mức đặc được cái tên này, quả là cảm động đất trời “ tô bình thầm cảm thán.
“ chìa khoá phòng của anh đây, phòng 303, vào tháng máy phía bên Tay phải của anh, bấm tầng ba, phòng nằm bên trái sau khi thanh máy mở “
Đỗ Thừa cầm chìa khoá rồi đi lên phòng của mình.