Cuộc Sống Vô Sản Chết Tiệt!

Chương 24




Phòng ngủ của lê minh lúc nào cũng được mở đen sáng xuyên đêm. Nguyên nhân thì tất nhiên là do cậu ta sợ ma.

Buổi tối lê minh thức dậy giữa chừng, mơ mơ màng màng màng bước vào nhà về sinh để xè, đến lúc đi ra chẳng hiểu sao lại quơ tay tắt lun đèn phòng.

Lê minh không chỉ sợ ma mà trí tưởng tượng còn phong phú, nằm trên giường lê minh nhìn bóng tối sau khe cửa nhà vệ sinh, làm cách nào cậu ta cũng không ngủ được, cứ có cảm tưởng như sắp có một cánh tay trắng chạch thò ra kéo chân mình. Vừa ay rèm cửa sổ phất nhẹ lên. Lê minh rợn tóc gấy, ngồi bật dậy bắt điện thoại gọi xuống sảnh lễ tân.

“cậu có thể lên đây được không?”

Tô bình nói:

“xin lỗi tôi không làm ngoài giờ?”

Rèm cửa lại phất lên, Lê minh vừa sợ vừa bực mình: “ bây giờ đang tính là cậu làm trong giờ mới đúng chứ”.

Tô bình vẫn điềm đạm từ chối: “ anh có việc gì, nếu là bật đèn đóng cửa sổ, dỗ khách ngủ, xin lỗi, đây không phải phận sự của tôi “.

Lê minh bị nói trúng toàn bộ, quẫn bách một lúc rồi như chợt nghĩ ra điều gì, nói với đầu bên kia: “ năm trăm nghìn tiền phục vụ ngoài, cậu có lên không?”

“Ha ha, sao anh không nói sớm?”. Lê minh thấy trân mình có hai vệt hắc tuyến đang nảy tưng tưng.

5 phút sau tô bình đã có mặt trong phòng Lê minh. Cẩn thận bật toàn bộ đèn từ trong ra ngoài, đóng cửa sổ gài then cẩn thận, còn săn sóc kéo chăn vô trấn an cho khách hàng. Xong xuôi đâu đó cậu mới cầm tiền đi ra đóng cửa, không quên nhiệt tình nói vào trong: “ lần sau anh cứ việc gọi, tôi sẽ lên ngay”.

Lê minh không thèm ừ hử tiếng nào.

Tô bình miệng còn chưa khép lại được vừa xoay người đã đối mặt với cặp mắt nghi hoặc của tiết thành cũng đang vừa mở cửa chẳng biết là định đi đâu.

Tô bình gật đầu chào anh ta rồi nhanh chóng rời đi. Không quan tâm cũng Không đợi tiết thành gọi lại.

Tiết thành nhìn cánh cửa phòng đối diện rồi lại nhìn theo bóng lưng tô bình rời đi, ánh mắt nheo lại, miệng treo một nụ cười khó hiểu.

Hôm sau tiết thành cùng cậu trai đi cùng xuống trả phòng, lúc sắp rời đi anh ta còn nhanh tay đưa cho tô bình tờ danh thiếp của mình, lúc xoay người còn cố ý nháy mắt với cậu.



Tô bình cứng ngắc. Còn chưa kịp chờ bóng hai người kia ra tới cửa đã vội vứt tờ danh thiếp của tiết thành vào sọt rác.

Hôm sau tiết thành lại tới, lần này anh ta không đi với ai, tiết thành đi thẳng đến chỗ tô bình, khó chịu hỏi:

“ sao cậu lại không gọi cho tôi “

Tô bình không biết tên kia lại bị làm sao. Hỏi ngược lại:

“ tại sao tôi phải gọi cho anh?”

“ không phải cậu có làm cái dịch vụ kia sao, hôm trước tôi thấy cậu làm trò ở Haize hăng lắm cơ mà?”

Đầu tô bình đang làm việc hết công suất để hiểu được tiết thành đang nói gì? Rồi chợt cậu nhớ lại cái hôm mình bị thiếu thần dụ dỗ lột đồ lên bán nghệ, bấy giờ mới hiểu ra? Nhưng mà …

“ anh dựa vào đâu mà nói tôi làm cái dịch vụ kia vậy?”

Tiết thành rất đương nhiên trả lời:

“ hôm qua chính tôi thấy cậu từ phòng của khách đi ra mà.”

Tô bình chỉ muốn gào thét.

“ chỉ vì vậy?”

Tiết thành quả quyết.

“ như vậy là quá đủ rồi”

Tô bình thấy mình đang nói chuyện với một tên thần kinh.

“ tôi thấy anh đừng nên tự suy luận rồi tự cho như vậy là đúng luôn, coi chừng có ngày vỡ nợ đấy”



Tiết thành không muốn nói gì nữa nhưng tô bình đã chặng họng: “ với lại tôi không làm công việc kia, còn bây giờ anh có đặt phòng không?”

Tiết thành bực bội nói:

“ không có người làm ấm giường tôi đặt phòng để tế à”

Tô bình trề môi, chăm chọc:

“ ai biết được, anh có đặt phòng để tế jj của mình hay không?”

Tiết thành làm thinh xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng chưa ra đến cửa đã quay đầu lại.Nói với tô bình:

“ thôi, cho tôi một phòng đi “

Tô bình ngạc nhiên cười hỏi:

“ anh đặt phòng để tế jj thật à?”

Tiết thành đâu đầu, bực dọc chỉ ra ngoài trời nói:

“ cậu không thấy trời đang mưa à, tôi ngại lái xe về”.

Tô bình thở dài tỏ ra hơi tiếc nuối, cúi đầu điền thông tin lấy chìa khoá phòng đưa cho tiết thành.

Tiết thành vừa rời đi, thiếu thần lại mệt mỏi xuất hiện. Tô bình nhìn khuôn mặt trắng vệt của cậu ta thì lo láng hỏi:

“ cậu bị làm sao vậy? Nhìn như sắp chết đến nơi?”

Thiếu thần cảm thấy người vừa lạnh vừa đau. Cứ trời trở mưa là cậu lại bị vậy? Uống thuốc cũng chẳng hết. Đây là đi chứng từ xưa để lại rồi. Thiếu thần nói với tô bình:

“ anh gọi chú toàn xuống đứng quầy đi. Rồi lên mở nước nóng giúp em đi”