Trên đường cao tốc, Thiếu Thần nhìn đồng hộ hiển thị trong xe 7:00pm, tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, thiếu thần nhìn tên người gọi đến, anh hai, có vẻ chuyện cậu điều tra viên túc đã bị người của thiếu hành phát hiện. Nhưng cũng không sao, nếu nghe tên thiếu hành, có cho thêm mấy lá gan, lưu viễn bên kia cũng không dám làm gì.
Thiếu thần bấm nhận cuộc gọi, mở loa ngoài.
“ thiếu thần, lâu ngày không gặp”
Giọng nói từ đầu dây bên kia khá trầm, thanh âm người đàn ông đặc biệt ôn hoà dịu dàng, rất dễ khiến người nghe liên tưởng đến một người đàn ông chững chạc, điềm đạm.
Thiếu thần im lặng chừng mười giây mới đạm mạc trả lời:
“ lâu rồi không gặp, anh hai”
Bên kia cười khẽ, trong giọng nói lộ chút ý trách mốc không nặng không nhẹ.
“ ha, nghe được một tiếng anh hai của em thật không dễ dàng”
Thiếu thần làm như không nghe thấy chút mất mát trong giọng nói của người kia, vào thẳng vấn đề.
“ anh gọi em có chuyện gì?”
“Cũng không có gì quan trọng, chỉ là anh nghe cấp dưới báo lại, em đang cho người điều tra người bên cạnh anh”.
Thiếu thần nhìn đèn đuôi xe phía trước, đạp thắng, giảm tốc độ xe, từ tốn trả lời.
“ chỉ là có một khách hàng nhờ em điều tra cái vị kia, em không biết đó là người của anh”.
“ ồ, làm anh hiểu lầm là em bây giờ tự nhiên lại quan tâm đến người anh hai này đấy”
Thiếu thần phản hồi bằng cách giữ im lặng. Thiếu hành đành tiếp lời.
“ anh nghe nói dạo trước người ở trên làm khó chuyện làm ăn của em, mọi việc vẫn ổn chứ, có cần anh giúp đỡ không?”
Thiếu thần: “ vấn đề không lớn, việc làm ăn của em vẫn ổn, không cần anh ra mặt đâu”.
Thiếu hành: “ nếu vậy thì tốt, sau này có gì khó khăn em cứ nói với ở nhà, các anh đều sẽ giúp em, đừng cứ xem mình là người ngoài”
thiếu thần: “ dạ, em biết rồi”.
Bên kia hình như thiếu hành thở dài một hơi, sau đó mới nói tiếp.
“ em cũng nên thường xuyên về nhà hơn, bố mẹ đều nhắc đến em đấy?”
Thiếu thần máy móc đáp lời “ dạ”.
Bên kia rốt cuộc cũng không còn gì để nói tiếp đành tạm biệt rồi cúp máy. Thiếu Thần nhìn chiếc xe phía trước cuối cùng cũng rẽ sang đường khác, đạp ga tăng tốc, chạy về ánh đèn neon hào nhoáng phía trước.
Bản hiệu Haize lập loè giữa biết bao nhiêu ánh đèn từ mọi phía, hai bên đường quán bar nhà hàng xếp dài thành dãy, bên trong người ra ra vào vào, đứng ở cửa là anh chàng bảo vệ mặt nguyên cây đen, gương mặt poker face làm cho anh ta càng thêm nghiêm túc với công việc. Nhìn thấy ông chủ lâu ngày không tới làm anh ta hơi kinh ngạc,nhưng không biểu hiện quá nhiều, anh ta hơi cúi người chào:
“ chào ông chủ”
Thiếu thần gật nhẹ đầu, lúc đi qua vỗ vai anh ta rồi tiến vào bên trong.
Cậu đi thẳng đến Chỗ phòng chờ VIP quen thuộc.
Bên trong có lục viễn, hạ đình, sơ dương, Trần nguyên phiêu. Bên cạnh hạ đình và sơ dương còn ngồi hai em gái rất xinh xắn nữa, Bọn họ rất hay thường xuyên tụ tập ở haize, có việc gì thì đem đến đây cùng mọi người bàn bạc, còn không có việc gì cũng đến đây gặp mặt giết thời gian.
Sơ dương vừa thấy Thiếu Thần đến, hai mắt liền sáng rỡ.
“Thiếu thần, cuối cùng cậu cũng xuất hiện, có biết bọn tôi nhớ cậu đến muốn chết rồi không?”
Thiếu thần thần sắc không đổi đáp:
“ tôi còn định chờ cậu chết rồi tới tang lễ cậu gặp mặt cơ đấy, nhưng tôi chờ không nổi”
Vừa nói cậu ta vừa vòng qua chiếc bàn kính đang đặt đầy đồ ăn thức uống phía trước đến bên cạnh lưu viễn ngồi xuống.
Sơ dương làm như không nghe thấy, miệng của thiếu thần “ độc “ có tiếng trong hội rồi, ai để ý người đó chẳng chơi được với cậu ta, sơ dương ngã vào khuôn ngực mềm mềm thơm thơm của em gái bên cạnh tìm kiếm an ủi.
Lưu viễn vỗ vai thiếu thần cười nói:
“ cậu canh thời gian hay thật, mấy ngày nay không thấy cái tên Tân lập kia xuất hiện”.
Tân lập chính là con trai của chủ tịch quận, nếu Thiếu thần đoán không sai thì hiện giờ cậu ta phải bị ông bố mình quản nghiêm lắm, ông bố vừa đi điều tra từ trên xuống dưới của haize, ai dè đâu lại bắt được thằng con quý tử bay lắc đến tối mù ở trong này, cũng vừa hay bị bên trên nhắc nhở một lượt. Không quản không được.
Cô người mẫu bên cạnh sơ dương, trên người mặc một bộ đồng phục học sinh, chiếc áo trắng phía trên cứ có cảm tưởng nó sắp bị bung cúc bất lỳ lúc nào, cô gái đứng dậy rót rượu, khóe miệng cười duyên dáng, mị nhãn lưu chuyển, đưa ly cho Thiếu Thần.
Cậu ta cười đáp lại, tiếp lấy cái ly kia đưa đến bên môi nhấp một ngụm.
“Bây giờ đang thịnh hành học sinh sinh viên sao?”
Hạ đình bên cạnh cười chăm chọc: “ còn không phải vì cậu ta thích khẩu vị này hay sao, già đầu rồi mà cứ thích cưa sừng làm nghé”
Sơ dương cũng cười phản bát lại “ cậu thì hiểu cái gì, đồng phục này không hấp dẫn hay sao?, tôi đây là tăng khẩu vị cho các cậu đấy.”
Hạ đình trợn mắt khinh thường cậu ta.
Lịch viễn quay sang thiếu thần hỏi:
“ chuyện tôi nhờ cậu điều tra sao rồi?”
Thiếu thần đặt ly rượu trong tay xuống bàn, ngã lưng ra sau. Từ tốn đáp:
“ đó là người của anh hai tôi?”
Lục viễn trợn mắt kinh ngạc
“ anh cậu, không đùa chứ, trước giờ có nghe anh cậu qua lại với ai trong giới đâu?”
Thiếu thần:“ có khi ảnh đổi khẩu vị cũng nên, tôi nói với cậu rồi đấy, cậu xem mà làm đi”.
Trần nguyên phiêu lúc này mới lên tiếng.
“ anh hai của thiếu thần, là giám đốc của JI, lục hành?”
Lưu viễn ngã người ta sau vô lực nói:“ đúng rồi”