Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu - Chương 60: Gian nhân bán đứng




“Xuân Hoa.” Cẩu nhi ca lập cập gọi Trình Xuân Hoa ý quở mắng. Sau đó xoay người giới thiệu với hoàng thượng: “Đây là …vợ của vi…của ta.” Cẩu nhi ca nhận được ám hiệu của hoàng thượng liền lập tức sửa miệng.



“Hai vị này là?” Trình Xuân Hoa cuối cùng cũng rời mắt khỏi ta, ánh mắt đảo qua liếc lại giữa hoàng thượng và Lục mỹ nam, vẻ mặt nhu hòa không ít.



“Tôn phu nhân, chúng ta là biểu ca của Nhị Nữu.” Hoàng thượng đáp trả.



“Biểu ca của Nhị Nữu?” Trình Xuân Hoa lập tức lại lộ ra vẻ khinh thường: “Không ngờ tới biểu ca của nha đầu quê mùa này dung mạo lại tuấn tú như vậy.”



“Xuân Hoa! Ngươi lui xuống trước đi!” Trình Xuân Hoa còn muốn nói tiếp, lại bị Cẩu nhi ca lớn tiếng quát đuổi.



Trình Xuân Hoa không cam lòng, trợn mắt lườm Cẩu nhi ca, nhưng vẫn phải đành lui ra.



“Vợ không hiểu biết, nói chuyện không biết trước sau, xin hoàng … Công tử đừng trách tội!” Cẩu nhi ca vội vàng nói.



Hoàng thượng chau mày, quay đầu hỏi ta: “Nhị Nữu, hình như ngươi và Lâm ái khanh trước kia từng quen biết?”



Ta hừ lạnh. Không tình nguyện lại bất đắc dĩ nói: “Muốn tính lại từ đầu thì phải nói là Lâm Kính Chi này là ân nhân cứu mạng của ta.”



“Thật thế à, nếu vậy phải tưởng thưởng thật tốt cho Lâm ái khanh mới phải.”



Cẩu nhi ca lộ vẻ xấu hổ. Ta nghĩ lại, nhìn hắn lại cảm thấy gai mắt tức tối, liền nói thẳng: “Làm phiền ngài chuẩn bị phòng ốc cho chúng ta nghỉ ngơi một chút. Nói với mọi người rằng, ta đã tìm được người thân nên hôm nay mang biểu ca đến cửa bái tạ.”



Cẩu nhi ca vội vàng gật đầu xưng phải.



Lục mỹ nam cúi đầu suy nghĩ một hồi, rồi phân phó Cẩu nhi ca: “Ngày mai ngươi phái người đi ra ngoài thăm dò một chút, xem tình thế bây giờ thế nào rồi. Còn nữa, xem có thể…liên lạc được với phủ Thừa tướng hay không. Tất cả đều phải tiến hành cẩn thận, không được để bị phát hiện.”



“Vâng!”



“À phải, ngươi nên trông nom thê tử của ngươi cho tốt. Tốt nhất là đừng để cho nàng lắc lư trước mắt lão nương.” Ta bổ sung.



… Ta là đường phân cách – Mất hồn….



Có người, hắn phá hoại nhưng lại rất thông minh. Tỷ như Yến Vương, người có thể trở nên xấu xa giống như hắn, cũng là một nghệ thuật. Cùng đấu với người như thế cũng sẽ không cảm thấy mất thân phận.



Lại có người, hắn phá hoại nhưng lại không có đầu óc, làm cho người ta cảm thấy cùng người như vậy đấu đá thật là một sự sỉ nhục. Tỷ như kẻ đang ở trước mắt ta hùng hùng hổ hổ đến đây náo loạn – Trình Xuân Hoa.



Lúc ấy, Cẩu nhi ca đang ở chỗ chúng ta báo cáo kết quả thăm dò tin tức. Yến Vương đúng như suy đoán, đem chuyện tại lễ hiến huyết ba người chúng ta đồng thời biến mất rêu rao bốn phương. Chỉ trong thời gian ngắn, chuyện thiên tử đương triều không được trời xanh chấp nhận được đồn đãi rao truyền, gây xôn xao trong dân gian. Văn võ bá quan hiện tại đều bị Yến Vương khống chế. Kinh thành không thể về được, chỉ cần đi vài bước, sẽ có mấy vạn mũi tên nhắm thẳng hướng chúng ta bắn tới. Mà Đại biến thái, tại tế đàn hỗn chiến cùng quân Yến Vương đã mất tung tích. Ta, hoàng thượng, và Lục mỹ nam chau mày nghĩ ngợi, suy xét tới lui, xem tới cùng nên ứng phó như thế nào.



Trình Xuân Hoa đúng lúc này lại ở phía sau nháo loạn tới cửa.



“Lâm Kính Chi! Ngươi cũng là ở chỗ Nhị Nữu! Thế nào đây? Tình xưa chưa dứt như vậy sao!” Trình Xuân Hoa xông vào cửa, phía sau còn dẫn theo mấy tráng đinh, tư thế một mực muốn bắt gian tại giường nhìn chúng ta.



Ta đưa mắt nhìn, mặc kệ nàng, muốn gian tình, cũng sẽ không gian cùng Cẩu nhi ca này, lại còn dẫn theo cả Lục mỹ nam và Hoàng thượng.



Hoàng thượng nhìn thoáng qua Cẩu nhi ca, ý muốn kêu hắn mau mau giải quyết.



“Xuân Hoa, ngươi nói nhảm gì đó? Mau về đi, đừng ở đây…làm loạn nữa!” Cẩu nhi ca vội vàng nắm lấy Trình Xuân Hoa, đồng thời đẩy nàng đi ra ngoài.



Trình Xuân Hoa tránh qua một bên, nổi giận đùng đùng chạy về phía ta: “Ngươi khi xưa ở Lâm gia chính là một nha đầu quê mùa thô kệch! Lúc đó ngươi sắp chết chính Lâm gia chúng ta đã nhặt ngươi mang về. Ngươi tới nói cám ơn, mời ra cửa nói cám ơn đi! Bưng trà rót nước hầu hạ ta đi. Hừm, một chút lễ nghi bái tạ cũng không thấy, còn muốn ta cho đám nô tài thô thiển các ngươi chuẩn bị ăn – mặc – ở. Đây gọi là cảm cái gì tạ!”



Ta nhìn Trình Xuân Hoa cười lạnh. Xuân Hoa a Xuân Hoa, ta khinh không thèm so đo với ngươi, ngươi lại tự mình tìm đến chỗ chết. Mắng tiếp đi, mắng tiếp đi. Ngươi hay ngươi này, há mổm hại chết cả nhà ngươi.



“Vị…phu nhân này, đoàn người chúng ta trên đường có chút khó khăn, tạ lễ này tạm thời không có, nhưng ngày sau chắc chắn sẽ thâm tạ.” Lục mỹ nam cũng chau mày, hơi tức giận nói với Trình Xuân Hoa.



“Tạ lễ? Hừ, được thôi, ta coi như các ngươi thật có tạ lễ. Nhưng bây giờ ta muốn có được tạ lễ trước, cô!” Trình Xuân Hoa chỉ vào ta. “Làm nha hoàn cho ta!”



Ba! Trình Xuân Hoa vừa dứt lời, Cẩu nhi ca ngay sau đó vung lên một cái bạt tai vang dội.



“Ngươi, cút về phòng cho ta!” Cẩu nhi ca tức đến phát run, run rẩy chỉ vào Trình Xuân Hoa quát.



“Ngươi…Ngươi ngang nhiên vì nó mà đánh ta!”Trình Xuân Hoa bụm mặt, nước mắt đầm đìa, không thể tin được – nhìn Cẩu nhi ca



“Cẩu nhi ca ~” Ta quyến rũ gọi.



“Ngươi cũng đừng quát chị dâu. Nàng không biết chuyện của chúng ta mà ~, mời nàng trở về đi. À ~ còn nữa, nhớ nói kỹ cho chị dâu biết, sau này vạn lần ngàn vạn lần đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Cứ gặp nàng là ta lại đau đầu.” Ta làm bộ xoa xoa đầu.



“Nhị…Nữu…” Trình Xuân Hoa cay độc nhìn ta. Xoay người bỏ đi.



Ta vỗ vỗ vai hoàng thượng. “Thấy không, đây chính là phụ nữ đánh ghen trong truyền thuyết. Trong hậu cung của ngươi, có rất nhiều!”



Hoàng thượng ai oán trợn mắt lườm ta.



“Nhưng không cần lo, nếu ngươi không thể quay về, cứ đẩy hết qua cho Yến Vương đi ~!” Ta xem như an ủi – nói.



Nghe vậy, hoàng thượng lại càng ai oán – lườm ta.



“Ngươi đừng ai oán. Ta đã nghĩ ra cách trở về rồi.” Té ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, Trình Xuân Hoa, hành vi của ngươi, trái lại còn giúp được ta.



“Trở về kinh thành?” Hoàng thượng lắc đầu.



“Không, trở về tế đàn.”



“Tế đàn?” Lục mỹ nam đột nhiên hiểu ý. “Ta đây đi ra ngoài một chuyến, giúp ngươi tìm về một thủy tinh cầu.”



Ta lắc đầu. “Không cần, Lục sư huynh, tự ta có cách. Nhưng mà, chúng ta phải đợi, đợi thêm nửa thàng nữa.”



“Hiện tại điều chúng ta phải làm, là nghỉ ngơi cho tốt. Còn nữa, không để Yến Vương phát hiện hành tung của chúng ta.” Ta tự tin nói với hoàng thượng và Lục mỹ nam.



Hoàng thượng ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc gật đầu. Quay qua nói với Cẩu nhi ca: “Lâm ái khanh ngươi đã biết nên làm thế nào rồi chứ?”



Cẩu nhi ca vội vàng gật đầu.



Nghĩ được đối sách, ta không khỏi nhẹ nhõm trong lòng, chỉ có chút khó hiểu – lại có chút lo lắng cho Đại biến thái. Hắn mất tích? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…Ta lắc lắc đầu. Hắn là tên biến thái, biến thái như vậy sẽ không dễ gì gặp chuyện không may-!



Cuộc sống kế tiếp, ta vốn muốn chờ đợi cho đến lúc phản công. Nhưng hết lần này đến lần khác thì kẻ bại não kia lại không cho ta đợi.



Không sai, kẻ bại não này chính là Trình Xuân Hoa.



Ngày đó, nàng hiên ngang bước vào phòng ta, sau đó tao nhã ngồi xuống, dùng giọng điệu đúng tiêu chuẩn vợ cả đối với bà ba nói với ta: “Nói đi, ngươi rốt cuộc là muốn bao nhiêu tiền.”




Ta đang nằm ngẩn người trên giường, nghe thấy nàng đột nhiên đến nói một câu như vậy, thiếu chút nữa ói mửa.



Thấy ta không trả lời, Trình Xuân Hoa lại nói tiếp: “Ngươi muốn bao nhiêu ta đều cho ngươi, chỉ mong ngươi trả Kính Chi lại cho ta.”



“Đại tỷ, mời ra cửa quẹo phải. Kính Chi nhà các người không ai muốn dành đâu.” Ta đưa tay, ý bảo nàng mau nhanh đi ra ngoài.



“Không, từ lúc ngươi đến tới bây giờ, Kính Chi đã hoàn toàn thay đổi. Ta biết, ta biết ngươi hận ta. Ngươi chỉ muốn báo thù xưa. Ta sai rồi, cho ta xin lỗi…Ngươi cần tiền, bao nhiêu ta cũng đưa cho ngươi, chỉ cầu ngươi, đừng quấn quít lấy Kính Chi nữa, xin ngươi…” Trình Xuân Hoa đột nhiên chạy lại gần, quỳ rạp xuống trước giường ta, nước mắt như mưa…



Ta…



“Đại…đại tỷ. Ta thật sự không có hơi sức đâu mà hận ngươi. Mặc dù ngươi thật sự ác độc tục tằng, rất đáng ghét. Nhưng mà lần này đến ở lại nhà các ngươi thật đúng là ngoài ý muốn. Ta xin ngươi, ngươi đừng ở đây khóc lóc được không?”



“Vậy, ta cho ngươi tiền, rất nhiều rất nhiều tiền. Chỉ cần các ngươi lập tức rời đi!” Trình Xuân Hòa nức nở nói.



“Xuân Hoa! Ngươi lại tới đây làm loạn sao!”



Lần này, chưa đợi ta đáp lời, Cẩu nhi ca vội vã chạy đến mở miệng huấn dạy. Hoàng thượng và Lục mỹ nam cũng lên tiếng chạy tới.



“Ngươi còn bao che cho nàng!” Trình Xuân Hoa tuyệt vọng lườm Cẩu nhi ca, đột nhiên rút từ ống tay áo ra một con dao nhỏ, hướng ta đâm tới. Ta còn chưa kịp né tránh, chỉ thấy Trình Xuân Hoa bị Lục mỹ nam phi thân đến đánh cho một chưởng bay ra.



“Nhị Nữu.” Lục mỹ nam nắm tay khẩn trương kiểm tra.



“Ta không sao.” Ta lắc đầu.



Lúc này, Trình Xuân Hoa phẫn nộ đến mất hết lý trí, ngang nhiên cầm con dao lên, đâm đến hoàng thượng.



Lục mỹ nam thuận tay túm lấy cái gối đầu ném đến sau lưng Xuân Hoa. Vì vậy, Trình Xuân Hoa đang nhằm hướng Hoàng thượng nhào đến liền té chúi xuống đất. Sau đó chỉ nghe rẹc một tiếng, lưng quần đáng thương của hoàng thượng rách ra, chiếc quần thuận thế chạy xuống đất.



Phản ứng đầu tiên của Lục mỹ nam là che đôi mắt ta lại. Ta nhìn xuyên qua khe hở giữa các ngón tay Lục mỹ nam, ách…Có trường sam che chắn, thật là thất vọng…bắp đùi ta đã từng thấy qua rồi….



….Hữu thần – hoàng thượng sửng sốt hồi lâu, mãi mới nhớ ra là phải kéo quần lên.




“Vi thần đáng chết, vi thần đáng chết, xin hoàng thượng ban chết, xin hoàng thượng ban chết!”Cẩu nhi ca mãi mới phản ứng được, vội vàng quỳ xuống, liều mạng dập đầu trước hoàng thượng.



Sau đó Trình Xuân Hoa bấy giờ mới choáng váng sợ hãi, nhìn tướng công không ngừng dập đầu, run lẩy bẩy nói: “Hắn…Hắn là hoàng thượng? !”



“Đem nữ nhân này…ra ngoài chém cho ta!” Ách…Hoàng thượng đáng thương, rốt cuộc đã phát tiết.



“Hoàng thượng! Hoàng thượng, thê tử của thần, nàng không biết gì hết, muốn trị tội xin hãy trị tội vi thần đây. Xin hoàng thượng tha cho Xuân Hoa…” Cẩu nhi ca tiếp tục dập đầu.



Hoàng thượng một tay kéo quần, một tay chỉ vào Cẩu nhi ca, tắc nghẹn hồi lâu cũng không nói ra lời.



“Tình thế bây giờ nguy cấp, không nên sinh chuyện. Để sau này mới luận tội đi.” Lục mỹ nam rốt cuộc phải đứng ra định luận thế cục hỗn loạn này.



Trải qua một phen náo loạn này, mấy ngày sau ta ngược lại được thanh tĩnh không ít. Ách ~ Được thế này chắc phải cám ơn hoàng thượng đã hy sinh cái lưng quần của hắn nhỉ.



Thời gian nửa tháng rốt cuộc cũng trôi qua. Ta hưng phấn lấy Thần bí thạch ra, ra lệnh cho nó: “Có nhớ không, nghe lệnh ta phân phó trước kia mà làm.”



Thần bí thạch hóa thành tiểu cầu “Hắc…Hưu…” kêu một tiếng, khả ái gật đầu, hướng về tế đàn bay đi.



“Nhị Nữu, chúng ta bây giờ đi đến tế đàn sao?” Hoàng thượng hỏi.



Ta lắc đầu: “Không, còn phải chờ thêm ba ngày nữa.”



Sau khi Thần bí thạch được thả ra – Ngày thứ nhất….



Dân gian náo nhiệt xôn xao. Bởi vì có rất nhiều người nhìn thấy ban đêm trên bầu trời tại tế đàn xuất hiện linh quang thần bí, là thần tích trời xanh. Còn có người đồn rằng, chỉ cần người nào nhìn thấy linh quang này, có thể kéo dài tuổi thọ, trừ bệnh giải họa. Dân chúng nhao nhao đến tế đàn cầu khẩn.



Ngày thứ hai…



Dân chúng đến chờ trước tế đàn cũng vào ban đêm lại lần nữa nhìn thấy linh quang. Trong lúc nhất thời trên dưới trong cả nước, toàn dân như nước thủy triều…lũ lượt kéo về thành Khải Hề.



Ngày thứ ba…



Dân chúng chờ tại tế đàn đã rậm rạp đông nghẹt, hoàn toàn vượt trên cả lần trước Thánh Nữ Linh Sơn làm lễ tế thiên vì dân cầu phúc.



“Đi được rồi!” Nghe xong hồi báo của người ra ngoài thăm dò tình thế, ta nói với hoàng thượng và Lục mỹ nam.



“Nhưng mà, trên tế đàn Yến Vương chắc chắn đã phái người canh gác, chúng ta làm sao đến đó.” Hoàng thượng nghi ngờ.



“Chúng ta…trước trà trộn vào dân chúng đến gần tế đàn, sau đó đi vòng đến sau lưng tế đàn. Chỉ cần đến được đó rồi, ta sẽ có cách!” Ta mỉm cười.



“Vậy thì dễ xử thôi.” Lục mỹ nam gật đầu: “Ta đã liên lạc được với người của Đan Mai lâu đang đứng dưới tế đàn…tiếp ứng chúng ta.”



“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát.”



Đúng như ta nghĩ,dọc theo đường đi đến tế đàn đều tấp nập người, ba người chúng ta rất dễ dàng xuôi theo dòng người đến gần tế đàn.



“Thánh Nữ, mời.” Ta quay đầu, chính là đại thúc lão bản của Đan Mai lâu.



“Người bên kia, chúng ta đã hạ gục – thần không biết quỷ không hay. Mời đi bên này, có thể trực tiếp đến phía sau lưng tế đàn.”



Ta gật đầu, theo sau đại thúc đi tới, cũng rất thuận lợi đến được sau lưng tế đàn.



“Thay quần áo đi.” Ta lấy ra y phục đã được chuẩn bị sẵn. Trong lòng bỗng có chút bất an, mọi việc hình như đã thuận lợi quá mức rồi.



Kết quả là, Não quạ đen ta đây lại lần nữa phát tác…



Ba ~ ba ~ ba ~…Tiếng vỗ tay vang lên.



Chúng ta đồng loạt quay lại, đã thấy Yến Vương đứng trước mắt.



“Thánh Nữ đúng là Thánh Nữ, có thể làm rất nhiều chuyện phàm nhân chúng ta không thể làm được.” Yến Vương thoáng dừng, sau đó chung quanh đột nhiên nhảy ra một nhóm người bao vây lấy chúng ta. Hàng đầu tiên còn giơ lên rất nhiều khiêng chắn bằng sắt dầy, xem ra là để đối phó với súng tự động của ta mà cố ý chuẩn bị-.



“Nhưng mà, may mắn hình như trước sau vẫn đứng về phía ta.” Yến Vương nói tiếp. Sau đó, Trình Xuân Hoa chậm rãi đi ra, đứng bên cạnh Yến Vương.