Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 510




Nếu U U muốn học, ta sẽ dốc sức dạy dỗ.” Tiêu Hoa Ung vui vẻ lên tiếng sau lưng nàng.
Thẩm Hi Hòa ngoảnh lại, thấy Tiêu Hoa Ung không đến 1đây một mình mà còn dẫn theo một nữ lang. Xưa nay
Tiêu Hoa Ung luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ có nữ tỳ hầu hạ. Trước khi Thẩm Hi Hòa gả c0ho hắn, cung
nữ trong Đông cũng chỉ phụ trách mấy việc quét dọn linh tinh, hầu như không thể tiếp cận hắn, cho nên đây là lần
đầu Thẩm Hi Hòa thấ1y hắn có nữ lang đi theo.
Dù nàng ta có thái độ cung kính nhưng lại không giống người hầu, Thẩm Hi Hòa không khỏi nhìn nàng ta lâu hơn
mộ2t chút.
Chỉ một chút đó thôi cũng đủ khiến Tiêu Hoa Ung hớn hở ra mặt. Hắn đi đến trước mặt Thẩm Hi Hòa, nói với nàng
bằng giọng điệu vừa6 sung sướng vừa kiêu ngạo: “U U, nàng đang ghen.”
Thẩm Hi Hòa: “…”
Nàng ghen hồi nào cơ chứ? Hắn tưởng ai cũng giống mình, bạ đ9âu ghen đấy hay sao?
“Chỉ vì ta nhìn nàng ta lâu hơn bình thường một chút thôi à?”
“Nếu không để bụng thì nàng nhìn nàng ta lâu hơn làm gì?” Tiêu Hoa Ung hùng hồn tranh luận.
Hắn cười tít mắt, U U của hắn chẳng những biết ghen mà còn biểu hiện ra ngoài nữa chứ.
Thẩm Hi Hòa cố nén không bĩu môi, mắt nàng có kém đến mấy cũng có thể nhận ra hai người họ có quan hệ thế
nào. Thái độ của nữ lang này hết sức cung kính, xem nhẹ bản thân, nhưng tư thế đứng lại nghiêm chỉnh, xem ra là
một thuộc cấp được huấn luyện bài bản, trung thành và tận tụy. Người như vậy sẽ không bao giờ có ý đồ với chủ
tử.
Huống chi Tiêu Hoa Ung hoài nghi trí thông minh của nàng thì cũng thôi đi, nhưng hắn chụp mũ nàng ghen tuông
thì khác nào phủ nhận nhân phẩm của chính mình. Hắn là người nhạy bén nhường nào cơ chứ? Chẳng lẽ hắn lại
không biết một người có thích mình hay không?
Nếu biết là có, làm gì có chuyện hắn tiếp tục giữ người nọ bên cạnh mình?
Nhưng thấy hắn cười toe tóe, Thẩm Hi Hòa lại không đành lòng phân tích thực tế phũ phàng cho hắn nghe.
“Điện hạ vui là được rồi.” Thẩm Hi Hòa chẳng muốn tranh luận với hắn.
“U U ghen vì ta đương nhiên ta rất vui ” Tiêu Hoa Ung khoái chí


Thẩm Hi Hòa cười nhạt.
Tiêu Hoa Ung hớn hở đi đến bên cạnh nàng, tự nhiên cầm lấy cây quạt trong tay Mặc Ngọc. Sáng nay nắng khá gắt,
trên núi lại không có gió nên hơi oi bức, hắn bèn quạt cho Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa định ngăn lại, dù hai người là phu thê, Thẩm Hi Hòa cũng không cho rằng trượng phu có địa vị cao
hơn thê tử, nhưng hắn rốt cuộc là Hoàng Thái tử, có thân phận tôn quý, nàng không tiện để hắn hầu hạ mình.
“Được hầu hạ phu nhân là vinh hạnh của vi phu.” Tiêu Hoa Ung gạt tay Thẩm Hi Hòa ra, đổi bên quạt cho Thẩm
Hi Hòa, “U U vẫn chưa nói nàng có muốn học thuật kỳ môn độn giáp hay không đấy.”
Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung cùng nhìn về phía đám người Tiêu Trường Phong. Nàng khẽ lắc đầu: “Ta không
muốn.”
Thấy nàng từ chối thẳng thừng, nụ cười của Tiêu Hoa Ung héo úa: “Sao vậy?”
“Đây là một lĩnh vực phức tạp, muốn học thành tài không phải chuyện ngày một ngày hai.” Thẩm Hi Hòa giải
thích.
“Ta và nàng sớm chiều bên nhau, thời gian của phu thê chúng ta còn dài, sợ gì không học được?” Tiêu Hoa Ung ân
cần khuyên nhủ. Hắn rất muốn được dạy cho Thẩm Hi Hòa, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh được nắm tay Thẩm Hi
Hòa để hướng dẫn nàng, hắn đã thấy lòng lâng lâng.
“Điện hạ không biết đấy thôi, tính ta ngoan cố, không học thì thôi, đã học cái gì thì phải lĩnh hội bằng hết tinh túy
của lĩnh vực đó.” Thẩm Hi Hòa vẫn không lay chuyển, “Chẳng phải điện hạ không muốn ta lo nghĩ quá nhiều đó
sao?”
Người xưa có câu “tuệ cực tất thương”, tức là người thông tuệ thường lo nghĩ nhiều, làm ảnh hưởng đến nguyên
khí, đâm ra đoản thọ.
Tiêu Hoa Ung chau mày, quả thật muốn học thuật kỳ môn độn giáp sẽ phải hao tâm tổn sức rất nhiều, lập tức đổi ý.
Hắn vẫy tay với nữ lang kia: “Nàng ta được Địa Phương phái đến, chính nàng ta đã đóng giả nàng trong thời gian
qua.”
Nữ lang đi đến trước mặt Thẩm Hi Hòa, cung kính làm lễ. Lúc này Thẩm Hi Hòa mới phát hiện vóc người của nàng
ta khá tương đồng với mình.
Nhưng mỗi người có một dáng vẻ khác nhau, tất nhiên phải là người tương đối quen thuộc mới nhận ra sự khác
biệt. Mặt mày nàng ta hoàn toàn khác với Thẩm Hi Hòa, nhưng Thẩm Hi Hòa biết rõ tài cải trang của Tiêu Hoa Ung
xuất chúng thế nào, việc này đối với hắn không khó.
“Miễn lễ.” Thẩm Hi Hòa bình thản nói.
“Nàng ta cũng biết cách cải trang, U U có muốn giữ nàng ta lại hầu hạ không?” Đây mới là lý do Tiêu Hoa Ung đưa
nàng ta đến đây.


Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xếp người của mình bên cạnh Thẩm Hi Hòa, vì nàng không cần, mà hắn cũng
không muốn khiến nàng hiểu lầm. Hôm nay tiện thể vừa đưa nàng ta ra khỏi trạm dịch nên mới nhất thời nảy sinh
ý này, vả lại cũng muốn để Thẩm Hi Hòa biết người đóng giả mình là ai.
“Chàng rút nàng ta về rồi hả?” Thẩm Hi Hòa không cho rằng Tiêu Hoa Ung muốn cài cắm tai mắt bên cạnh mình.
So với việc có nên giữ nàng ta lại hầu hạ hay không, điều nàng quan tâm là Tiêu Hoa Ung đưa nàng ta đi ngay lúc
này, “Thái tử phi” đầu thể đột ngột biến mất tăm ngay giữa trạm dịch chứ.
“Lần này lực lượng của bệ hạ rất đông đảo, ta mới cho người bắt cóc Thái tử phi, giờ trong thành đã ban lệnh giới
nghiêm, khắp nơi đang nháo nhào tìm kiếm nàng đấy.” Tiêu Hoa Ung nhếch môi.
Tiêu Trường Phong đã biết chuyện Thẩm Hi Hòa thay mận đổi đào rồi rời khỏi đội ngũ lúc nào chẳng hay, vậy nên
Tiêu Hoa Ung muốn đưa người đóng thể Thẩm Hi Hòa đi trước khi Tiêu Trường Phong kịp phản ứng, kẻo nàng ta
bị Tiêu Trường Phong khống chế, vả lại làm vậy cũng tiện cho Thẩm Hi Hòa trở về.
Quả thật nước đi này của Tiêu Hoa Ung rất chính xác: “Điện hạ suy nghĩ chặt chẽ.”
“Do nàng tin tưởng ta đấy thôi.” Tiêu Hoa Ung không tin Thẩm Hi Hòa không lường được diễn biến sự tình, chẳng
qua người này do hắn phải đi nên nàng không tiện bao biện làm thay, vả lại nàng cũng tin hắn sẽ giải quyết chu
đáo.
“Điện hạ là người đáng tin cậy.” Thẩm Hi Hòa thành thật nói.
Đây là lời thật lòng của nàng. Tiêu Hoa Ung thật sự đáng tin cậy. Khi hành động cùng hắn, nàng có thể yên tâm
giao phó phía sau lưng mình cho hắn mà không lo lắng gì. Tài trí và năng lực của hắn đều ngang ngửa với nàng.
Thành hôn với người như vậy thật nhẹ nhàng.
Nếu hành vi thường ngày của Tiêu Hoa Ung đứng đắn hơn một chút, Thẩm Hi Hòa sẽ thấy càng hoàn mỹ hơn.
Khi không bàn chính sự, Tiêu Hoa Ung luôn khiến nàng phải đau đầu, lại không biết phải nói thế nào.
Nàng hoàn toàn không nhận ra cuộc sống êm ả của mình đã trở nên sống động và rực rỡ sắc màu hơn nhiều nhờ có
Tiêu Hoa Ung.
Thẩm Hi Hòa nghiêm túc khen Tiêu Hoa Ung, những lời khen của nàng vào tai hắn lại biến thành lời đường mật
giữa phu thê với nhau. Tiêu Hoa Ung tươi cười rạng rỡ, tựa như ánh nắng chói chang ngoài đình, ánh mắt cũng dịu
dàng hơn rất nhiều.
Rốt cuộc Thẩm Hi Hòa cũng phát hiện mình và Tiêu Hoa Ung không thể đồng bộ tư tưởng trên một phương diện
khác. Nàng dời mắt đi và hỏi: “Vậy chúng ta đi gặp phụ thân được chưa?”


Nàng rất muốn gặp Thầm Nhạc Sơn.
“Không vội.”Tiêu Hoa Ung nghiêm mặt,chắp tay sau lưng đi đến rìa đình,nhìn xuống dưới chân núi và nói:“Vị đường huynh này
của ta là người tài ba,có thể vậy hắn trong chốc lát nhưng sẽ không quá lâu đâu.”
Thẩm Hi Hòa đi đến bên cạnh Tiêu Hoa Ung:“Hắn có phá được trận pháp của điện hạ thì cũng trốn không Thoát huyễn hương do ta
bố trí.”
Người ta chỉ biết mạn đà la có thể gây ảo giác nhưng lại không biết có một loại hoa bìm bìm thường gặp cũng có khả năng gây ảo
giác mạnh không kém.