Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 12: Thiếu niên phong độ ngời ngời










Hồng Ngọc chợt bẩm bảo rằng nội quyền của chủ trang viện này cầu kiển: “Quận chúa, Mã phu nhân dẫn theo Mã cô nương cầu kiến, nói là có việc quan trọng muốn bẩm với quận chúa.” “Dẫn bọn họ vào đi.” Thật ra, Thẩm Hi Hòa chẳng trông đợi gì vào cái gọi là chuyện quan trọng của bọn họ.


Khi đến đây ở, nàng đã công khai thân phận, bây giờ chẳng qua vị phủ hộ chủ nhà muốn được gặp nàng một lát, mình đang ở nhờ nhà người ta, tội gì không thỏa mãn yêu cầu nhỏ nhặt ấy? Chẳng mấy chốc Hồng Ngọc đã đưa ba người vào đây, Thẩm Hi Hòa nhìn lướt qua, ánh mắt nàng khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia.


Hắn mặc một bộ áo đơn bằng vải thô, mái tóc dài tùy tiện để xõa, một tay chắp sau lưng, bước đi vững vàng, nước da không còn trắng trẻo như xưa mà chuyển sang màu bánh mật, không còn áo gấm lộng lẫy, không còn trang sức quý báu, hắn vẫn là Tạ Uẩn Hoài từng lừng danh khắp chốn Kinh thành.


Thạch uẩn ngọc nhi sơn huy, thủy hoài châu nhi xuyên mỹ*:


(*) Trong để chứa ngọc, núi cũng vì thế mà tỏa sáng, dưới nước có châu, sông cũng vì thế mà đẹp tươi. Trích “Văn phủ” của Lục Cơ, nhà văn lớn thời Tây Tấn của Trung Quốc


Tạ Uẩn Hoài, cái tên này vì hắn mà trở nên phi thường.


Tạ Uẩn Hoài là con trưởng của Vệ Quốc Công, người đứng đầu tảm gia tộc huân quý hiển hách nhất, hắn có học thức uyên bác, phong độ ngời ngời, đầy bụng thì thư, tác phong nhã nhặn.


Các hoàng tử của Hữu Ninh để ai cũng văn thao võ lược, tài mạo song toàn, Tạ Uẩn Hoài cùng lớn lên bên con vua cháu chúa, cùng nhau học tập, nhưng hắn là người duy nhất không hề lép vế, trái lại vẫn tỏa sáng rực rỡ giữa muôn vàn châu ngọc, khiến người ta khó lòng bỏ qua.


Không chỉ vậy, hắn từng là vị hôn phu của Cố Thanh Chi, là nam tử duy nhất mà Cố Thanh Chi chú ý đến.


Một người là ý trung nhân của bao thiếu nữ khuê các, danh tiếng lừng lẫy Kinh thành, người kia là Kinh thành đệ nhất tài nữ, được người đời ca ngợi là quý nữ điển hình.


Họ có hôn ước với nhau từ bé, vốn sẽ thành một cặp trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, tiếc thay lại có duyên mà không có phận.


Sau khi mẫu thân ôm hận mà chết trong Vệ Quốc Công phủ, chàng thiếu niên vốn tính hiền lành bỗng bị phần vạch trần phụ thân mưu hại thế thử, sau đó cắt tóc ân đoạn nghĩa tuyệt ngay trước mặt quan khách trong tiệc rượu tục huyền của phụ thân mình, từ đó về sau không còn là con cháu Tạ gia nữa.


Năm ấy, Tạ Uẩn Hoài mười bốn tuổi, Cố Thanh Chi mười ba tuổi, vừa mới bắt đầu lo liệu lễ nghi cưới gả.


Sau đó, hắn tự mình đến cửa nhận lỗi, quỳ gối trước cổng Cố gia, trao trả tín vật để từ hôn.


Cổ tướng vẫn sẵn lòng gả con gái rượu cho hắn, hết lời thuyết phục mà không thành, hắn nói đã quyết tâm ngao du sơn thủy, từ đây màn trời chiếu đất, sợ phụ lòng tiểu thư nên khăng khăng từ hôn, thậm chí chẳng buồn gặp Cố Thanh Chi một lần, cử thể rời đi.


Chuyện này khiến cho Cố Thanh Chi vốn đã không kỳ vọng gì ở đàn ông càng thêm phần lãnh đạm.


Đàn ông luôn có rất nhiều mối ưu tiên, đó là phụ mẫu, huynh đệ, tỷ muội, giai nhân, vinh hoa phú quý, tiền đồ xán lạn, danh vọng quyền thế, tự do tự tại… Gạt hết những thứ đó đi thì mới đến lượt người phụ nữ ngốc đã trao cả tấm lòng cho hắn. Thấm thoắt đã được sáu năm, trải qua nhiều năm tháng ngao du, trèo đèo lội suối, băng qua muôn nẻo gập ghềnh, thiếu niên tuấn tú ngày nào vẫn giữ nguyên phong độ ngời ngời, cử chỉ đậm chất quý phái của công tử thể gia.


“Dân phụ và nữ nhi xin được bái kiến quận chúa.” Thẩm Hi Hòa còn đang thất thần, ba người kia đã đến gần, Mã phu nhân làm lễ trước tiên.


“Miễn lễ” Bích Ngọc bình thản, bước lên trước một bước, “Bà nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với quận chúa là chuyện gì?”


“Bẩm quận chúa.” Mã phu nhân đẩy Tạ Uẩn Hoài ra trước, “Đây là Tề đại phu, vị đại phu nổi danh nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây, Tề đại phu nói có chuyện liên quan đến tính mạng, muốn cầu kiến quận chúa.”


Tạ Uẩn Hoài tính tình tốt, dù Mã phu nhân đẩy hết mọi chuyện cho hắn, hắn vẫn bình tĩnh bước lên, cúi đầu thở dài: “Tiểu dân Tề Vân Hoài bái kiến quận chúa.” “Huynh nói rõ ràng xem nào, rốt cuộc là chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng mà lại liên quan đến quận chúa nhà ta?” Bích Ngọc gặng hỏi.


“Quận chúa, nhà tiểu dân ở Mã gia thôn, thường hay lên núi hái thuốc, giờ Ngọ hôm qua xuống núi có thấy mấy cây mạn đà la mọc ven đường, sáng nay lên núi thì thấy cây đã bị hải mất, đi hỏi thăm mới biết có thể là thị nữ của quận chúa hải đi.”


Tạ Uẩn Hoài đã thay tên đổi họ, nhưng tính cách vẫn như xưa, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, nhẹ nhàng phóng khoáng: “Thế nên tiểu dân mới đến đây nhắc nhở quận chúa, hoa mạn đà la tuy đẹp nhưng lại có độc, không hợp để trưng trong phòng, quận chúa là lá ngọc cành vàng, tiếp xúc lâu dài với nó chỉ e sẽ nguy hiểm đến tính mạng.


Thẩm Hi Hòa không ngờ lại là việc này, đây đúng thật là chuyện quan trọng. Nếu nàng gặp chuyện bất trắc ở nơi đây, có lẽ sẽ có không ít người vô tội bị liên lụy, nói thế nào thì Hữu Ninh để cũng phải có câu trả lời cho Thẩm Nhạc Sơn.


Có lẽ Tạ Uẩn Hoài cho rằng thị nữ của Thẩm Hi Hòa thấy mấy cây hoa đẹp mọc giữa chốn núi rừng, không ai biết là hoa gì, cứ thể hái về trang trí trong phòng quận chúa. Thẩm Hi Hòa mắc chứng tim đập nhanh từ trong bụng mẹ, nếu hít phải hương hoa mạn đà la, rất có thể sẽ mất mạng. Bởi vậy, đêm qua lúc đốt hương cho Tiêu Trường Doanh, nàng luôn cẩn thận từng giây từng phút.


“Tề đại phu có lòng.” Rốt cuộc Thẩm Hi Hòa cũng lên tiếng, giọng nàng rất êm tai, nhẹ nhàng như là lông chim phớt qua khe suối, dịu dàng thanh nhã, “Tử Ngọc, đi lấy chiếc hoa cài đầu nạm ngọc trai tím và vòng tay bằng ngọc Dương Chi chạm hình song ngư vờn châu thưởng cho Mã phu nhân và Mã cô nương.”


Hai người vui mừng làm lễ: “Đa tạ quận chúa ban thưởng.”


Tử Ngọc dẫn mẹ con họ Mã lui ra, Thẩm Hi Hòa bèn hỏi Tạ Uẩn Hoài: “Tề đại phu quả là nhân từ bác ái, ta thường nghe nói rằng trên đời có rất nhiều cao nhân, Tề đại phu hắn có y thuật xuất chúng, ta mắc bệnh tim đập nhanh từ bé, liệu Tề đại phu có thể bắt mạch cho ta được chăng?”


“Tiểu dân chỉ là một đại phu quê mùa, quận chúa là lá ngọc cành vàng, bên người ắt có lương y, tiểu dân không dám bêu xấu.” Tạ Uẩn Hoài thong dong từ chối.


“Mấy lời sáo rỗng ta đã nghe đầy tại, ta muốn nghe lời nói thật, Tề đại phu cử bắt mạch cho ta đi, không cần kê đơn thuốc, chỉ cần nói thật với ta là được.” Thẩm Hi Hòa không chịu thôi mà đổi cách nói khác.


Tạ Uẩn Hoài hiểu ý, không phải là vị quận chúa này đột nhiên tò mò về hắn hoặc muốn khó xử hắn, mà nàng thật lòng muốn biết tình trạng sức khỏe của mình, người sinh ra trong nhà vương hầu lại biết chừng mực như vậy đúng là hiếm thấy. Hắn khom người, nói: Vậy mong quận chúa thứ lỗi cho tiểu dân mạo phạm.”


Hồng Ngọc phủ một tấm lụa mỏng lên cổ tay Thẩm Hi Hòa, Tạ Uẩn Hoài đi vào trong định, từ đầu chí cuối vẫn luôn khom lưng, mắt không dáo dác, cũng không hề nhìn trộm dung nhan Thẩm Hi Hòa, chỉ đưa tay bắt mạch cho nàng.


Sau khi rụt tay lại, Tạ Uẩn Hoài trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Sức khỏe quận chúa vốn kém, khí huyết không đủ, lại bị phong hàn mới khỏi, mạch cổ tay chìm, đó là do ưu tư quá độ làm cho cơ thể mệt nhọc mà ra, quận chúa nên an tâm tĩnh dưỡng. Vả lại, có phải hàng ngày quận chúa thường dùng táo đỏ hay không?”


“Y sự căn dặn nên dùng táo đỏ, vì ta sinh non, khí huyết không đủ, mỗi ngày ăn vài quả táo đỏ để bổ máu.” Quả thật Thẩm Hi Hòa có thói quen này, dù là trước kia hay hiện tại đều thế, “Có gì không ổn sao?”