*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Các quý nữ đã chứng kiến Thẩm Hi Hòa dùng gậy trúc dìm Hồ Oanh Nhiễu xuống ao nước ở Phù Dung viên, nên sớm biết tính năng tàn nhẫn.
Nhưng b3ọn họ không ngờ Thẩm Hi Hòa còn hơn cả thế thủ đoạn của nàng khiến bọn họ lạnh cả gáy. Nhất là nữ lang vừa lên tiếng chỉ trích Thẩm Hi Hòa, nàng ta1 sợ đến nỗi trắng bệch mặt mày, ngã ngồi xuống dưới.
Đến cả các hoàng tử và lang quân quý tộc đang dự tiệc ở tòa thủy tạ bên kia cũng cả ki9nh, không bình tĩnh nổi. Tiêu Trường Doanh gạt mỹ nhân đang hầu hạ sang một bên, nhếch môi nhìn sang bên này, vẻ mặt tràn đầy tán thưởng, thiếu điề3u vỗ tay mà thôi.Là chủ nhà, Diệp Vãn Đường vội làm nóng bầu không khí sau khi người hầu dọn dẹp xong xuôi: “Hôm nay mọi người may mắn lắm đấy nhé, ta đã mời Biện đại gia mua một bài mua vui.”
Đúng lúc này, có tiếng trống vang lên trên bệ đá, mọi người ngoảnh mặt nhìn qua, thấy Biện Tiên Di đang uyển chuyển nhảy múa trong bộ y phục đỏ thướt tha. Nàng ta khi thì nhảy lên không, khi thì khom lưng xoay người, khi thì quỳ rạp xuống đất, chân khéo léo gõ nhịp, tay vỗ trống, bước nhảy nhẹ nhàng như bay, xoay người linh hoạt như hoa tuyết phiêu đãng, động tác như đóa hoa nở rộ. Dáng múa của Biện Tiên Di vẫn luôn tuyệt đẹp như thế, khiến người ta đắm say.
“Cũng thường thôi.” Thẩm Hi Hòa đang đứng trước lan can để thưởng thức điệu múa cùng mọi người, Tần Tư Hiệt đã bước đến cạnh nàng không biết tự bao giờ.Nhưng Thẩm Hi Hòa lại đứng sau lưng nàng ta, nàng ta không dám chắc mảnh vỡ có thể khiến Thẩm Hi Hòa bị thương hay không, có điều vẫn muốn đánh cược một lần xem sao!
Một khi Thẩm Hi Hòa bị thương, xem như nàng ta đã thành công khiến cho Lý Yến Yến có thêm một kẻ thù mạnh.
Không ngờ Thẩm Hi Hòa lại nhìn thấu hành vi của nàng ta! Càng không ngờ Thẩm Hi Hòa lại dứt khoát trừng trị nàng ta bằng một cách thức khó lường như vậy.“Vâng.” Bích Ngọc kéo Lương Đan Phác dậy rồi lôi nàng ta ra ngoài.
Thẩm Hi Hòa thong thả quay về chỗ ngồi, đứng sau án kỷ: “Ta lớn lên ở Tây Bắc, người Tây Bắc dù là nam hay nữ cũng đều thẳng tính, ta không thích quanh co, càng không thích những kẻ tự cho mình là đúng, xem ta như kẻ ngốc.”
Mọi người ở đây vẫn còn kinh hãi, thầm lấy làm may mắn rằng mình không đắc tội kẻ sát tinh này. Đến giờ, chỉ cần không ngốc thì ai cũng hiểu được tính toán của Lương Đan Phác, dạo này có tin đồn rằng Chiêu Dùng nương nương muốn để Lương Đan Phác làm trắc phi cho Đại vương, hắn đã hai mươi bốn, thành hôn được sáu năm mà vẫn chưa có con, mẫu thân hắn đang sốt ruột như lửa đốt.Nàng ta ăn gan hùm mật gấu hay sao, Diệp Vãn Đường thân là Định vương phi còn không dám mà nàng ta lại dám!
Sở dĩ nàng ta không kiêng dè ai là vì ỷ vào trí thông minh của bản thân hay vì nghĩ rằng không ai dám làm gì mình?
Lẽ nào nàng ta cho rằng mình là người thông minh nhất trần đời?Chuyện Lương Đan Phác ngưỡng mộ Đại vương cũng chẳng phải bí mật gì, hôm nay Diệp Vãn Đường đã mời Đại vương phi đến dự tiệc thì không thể nào mời Lương Đan Phác được.
Lương Đan Phác là khách không mời mà tới, nhưng với thân phận như nàng ta mà có thể đi vào đây, ắt là nhờ tới Chiêu Dùng nương nương, có điều nàng ta đến chúc mừng Diệp Vãn Đường một tiếng thì cũng thôi đi, đằng này còn chường mặt tới gặp Đại vương phi.
Nàng ta khiêu khích Đại vương phi lộ liễu đến vậy, mà có ai không biết tính tình Lý Yến Yến thế nào? Đại vương phi nổi giận là chuyện nằm trong dự đoán, nàng ta nhân cơ hội này tỏ vẻ đáng thương, châm ngòi phu thê Đại vương, đã vậy còn lợi dụng Thẩm Hi Hòa để đối phó Lý Yến Yến.Ban đầu, Thẩm Hi Hòa không để ý đến Tần Tư Hiệt, bởi đông người chen chúc nên đủ loại mùi hương xộc vào trong mũi nàng, Thẩm Hi Hòa bất giác lùi lại, nhất là những khi có gió, khứu giác nhạy bén của Thẩm Hi Hòa càng khó chịu đựng hơn.
Đúng lúc này, mùi hương kỳ nam nhàn nhạt lại thoáng qua, lần này nàng chắc chắn mùi hương tỏa ra từ trên người Tần Tư Hiệt đang đứng bên cạnh mình, nếu chỉ có hương kỳ nam, Thẩm Hi Hòa sẽ không nghĩ nhiều.