Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 394




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Lý Yến Yến đứng phắt dậy, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng chán ghét con dâu đến thế sao? Nếu phụ hoàng thấy con dâu

chướng mắt, muốn nhổ cỏ tận g3ốc Tây Lương Lý thị thì cử ban cho con dâu một ly rượu độc, con dâu rất biết ơn.

Phụ hoàng cần gì tự tay cầm sừng cho thân sinh con trai c1ủa mình như vậy, tốt xấu gì chàng cũng là dòng dõi Tiêu

gia, là thân vương do phụ hoàng khâm phong, chẳng lẽ phụ hoàng muốn chàng không cò9n mặt mũi nhìn đời?”

Thấy Hữu Ninh đế giận dữ, Lý Yến Yến vẫn thản nhiên nhìn thẳng vào Hữu Ninh đế, khẽ hếch cầm: “Làm vậy sau

nà3y con trai của phụ hoàng sao dám cưới vợ nữa? Hai vị hoàng tẩu đều yểu mệnh, Tứ đệ muội thì theo Tứ đệ đến

hoàng lăng, Ngũ đệ muội và ta k8ể ra lại là đồng bệnh tương lân, cùng chịu cảnh ngộ diệt tộc, thương thay cho Ngũ

đệ còn phải giám sát việc hành hình… Than ôi!

Bây giờ đến lượt A Thiển chứ gì? Chàng không tin thê tử mình dan díu với người khác, thế là phụ hoàng quyết

không bỏ qua?”

Lưu Tam Chỉ cúi gằm mặt. Có đôi khi, ông ta chỉ mong Hữu Ninh đế thật sự là người lạnh lùng tàn nhẫn, không

cho phép kẻ khác chống đối, khi ấy Đại vương phi nào dám nói mấy lời ngỗ nghịch thế này?

“Làm càn!” Hữu Ninh đế quát lớn.

“Làm cần thì làm càn, dù sao phụ hoàng cũng đâu định chữa cho ta đường sống. Đằng nào cũng phải chết, cớ sao

không nói ra suy nghĩ thật của mình? Phụ hoàng đừng tưởng ta sẽ giống với Ngũ đệ muội, ta sẽ không hy sinh bản

thân để giữ gìn mặt mũi cho phụ hoàng đâu!”

“Người đâu?” Hữu Ninh đế gằn giọng, “Bắt ả đanh đá này nhốt vào Tông Chính tự cho trẫm”

“Phụ hoàng, Yến Yến vụng miệng, mong phụ hoàng.”

“Giải ả đi!” Hữu Ninh đế không để Tiêu Trường Thiên có cơ hội nài nỉ. Mệnh lệnh vừa được ban ra, các thị vệ lập

tức áp giải Lý Yến Yến đi.

“Thả ta ra, để ta tự đi” Lý Yến Yến không cho thị vệ chạm vào mình. Nàng ta chỉnh vạt áo và khăn choàng rồi

ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước đi trước.

Nhận được tin tình báo về vụ việc vừa xảy ra tại Minh Chính điện, Tiêu Hoa Ung bật cười đầy ẩn ý: “Lý thị cũng



thoát được rồi.”

Trước đó, Tiêu Trường Thái đã chạy trốn thành công nên kế hoạch gán tội tư thông cho hai người họ đã thất bại,

đúng như lời Lý Yến Yến đã nói, không bắt gian tận giường thì không có cơ sở nào để kết tội cả. Mặt khác, dù có

người báo án với Kinh Triệu phủ nhưng tại hiện trưởng chỉ có vết máu chứ không tìm được thi thể nên cũng không

thể xác lập án mạng. Lý Yến Yến chỉ cần chối bay chối biến là thoát tội.





“Điện hạ, thảm bảo ở hoàng lăng đã đến cửa cung rồi, Tử điện hạ không thoát được tội danh tự tiện rời hoàng băng

đầu” Thiên Viên nói.


Tiêu Hoa Ung khẽ lắc đầu: “Trừ khi bắt được tại trận, bằng không thế nào hắn ta cũng có hậu chiêu”

Tiêu Trường Thái đã dám vào Kinh thì hắn cũng đã chuẩn bị chu đáo.

Được tin Tiêu Trường Thái tự tiện trốn khỏi hoàng lăng, Hữu Ninh đế nhìn Đại vương Tiêu Trường Thiến đang

quỳ gối trước mặt mình. Tiêu Trường Thiến mong ông ta có thể tha tội cho Lý Yến Yến, Hữu Ninh đế nói: “Tứ lang

không có mặt trong hoàng lăng.”

Tiêu Trường Thiến cúi đầu lặng thinh.

“Ngẩng đầu lên” Hữu Ninh đế ra lệnh, “Nhìn trẫm”

Tiêu Trường Thiến ngẩng đầu, mặt đối mặt với Hữu Ninh đế, nhưng vẫn lặng thinh như cũ.

Hữu Ninh đế nghiêm nghị hỏi: “Con tin người Lý thị gặp mặt không phải Tử lang à?”

Trước ánh nhìn uy nghi của phụ hoàng mình, Tiêu Trường Thiến mấp máy môi rồi nói: “Phụ hoàng, Tử đệ muội

mất tích sau khi gặp Yến Yến, phu thê Tử đệ vốn có tình cảm sâu nặng, đệ ấy lo cho Tử đệ muội nên mới vào Kinh

tìm Yến Yến hỏi thăm cũng là lẽ thường tình.”

“Lẽ thường tình ư?” Hữu Ninh đế gắt gỏng, “Con đã quên lời mấy người gác cổng rồi à? Đây không phải lần đầu

tiên nàng ta và Tứ lang bí mật gặp nhau!”

“Phụ hoàng, Yến Yến sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với nhi thần, có lẽ chủ nhân Tiền phủ vừa khéo quen biết với

Tử đệ nên Tứ đệ mới mượn chỗ này hẹn gặp Yến Yến. Sở dĩ Yến Yến thường đến Tiền phủ hẳn là để xem nhà, nàng

ấy từng vài lần nói với nhi thần rằng muốn mua một tòa phủ đệ”

Thấy con trai cũng nói càng hăng, dường như chính hắn cũng sắp tin là thật, Hữu Ninh đế chỉ còn biết thương hại.

Tất nhiên Hữu Ninh đế biết Lý thị và Tiêu Trường Thái bí mật gặp nhau chẳng phải vì yêu đương vụng trộm gì,


Tiêu Trường Thái vẫn còn cần đến quyền thế của Diệp gia, nào dám tằng tịu với tẩu tử? Không phải yêu đương mà

còn thường xuyên gặp mặt thì chỉ có thể là đang mưu đồ gì đó.

“Con còn nhớ án trộm mộ không?” Hữu Ninh đế nhắc Tiêu Trường Thiến, giọng điệu thản nhiên.

Đến lúc này, Tiêu Trường Thiến còn gì không hiểu nữa đầu, rõ rành rành là thê tử hắn cẩu kết với Tiêu Trường

Thái, Tiêu Trường Thái là kẻ đứng sau vụ án trộm mộ, bằng cách này, hai người họ đã vơ vét được cơ man là tiền

của.

“Phụ hoàng, nhi thần chỉ tin vào chứng cứ” Tiêu Trường Thiến cụp mắt.

“Lưu Tam Chi, ngươi hãy phong tỏa cửa thành và tự mình truy nã Tiêu Trường Thái cho trẫm” Hữu Ninh đế ra

lệnh.

“Tuân chỉ” Lưu Tam Chỉ đáp rồi lập tức lui ra ngoài.

Tiêu Trường Thiến thoáng vẻ lo âu Tiêu Trường Thái bị bắt sẽ là bằng chứng vững chắc cho tội danh của hắn





“Phụ hoàng.”

“Con ra ngoài quỳ cho trẫm, hãy chờ mà xem chứng cử con mong muốn.” Hữu Ninh đế nói.

Tiêu Trường Thiến không còn cách nào khác, đành ra ngoài quỳ ở cửa cung.

Chuyện phát sinh trong cung không thể thoát được tại mặt các đại thần trong triều, có điều bọn họ chưa biết

chuyện Tiêu Trường Thái trốn khỏi hoàng lăng nên ai nấy đều mù mờ, dẫu biết sự tình không đơn giản nhưng lại


không dám tùy tiện nghe ngóng.

Thông qua các dấu vết để lại, Tiêu Trường Khanh đoán được gần như đúng hết: “Lão Tử sa chân vào lưới do Thái

tử giăng rồi, phen này không chết cũng bị thương”

“Xem ra Tử ca là chủ mưu của án trộm mộ, còn Tam tẩu là đồng lõa, che giấu giúp huynh ấy” Tiêu Trường Doanh

cũng biết chuyện này.

“Lần này bệ hạ sẽ không bỏ qua cho lão Tứ đầu” Án trộm mộ đã khiến dân chúng oán thán, là khúc mắc không thể

tháo gỡ trong lòng Hữu Ninh đế.

Vả lại, Tiêu Trường Thái đã táng tận lương tâm đến mức vơ vét cả của cải của người chết thì phẩm hạnh cũng

chẳng ra gì, Hữu Ninh đế sẽ hiểu lầm vụ nổ tại hoàng băng cũng là do Tiêu Trường Thái gây ra chứ không phải

Tiêu Trường Khanh, thể là Tiêu Trường Khanh bớt được không ít việc.


“Sao tự dưng Thái tử lại ra tay với Tứ ca nhỉ?” Tiêu Trường Doanh thắc mắc.

Tiêu Trường Thái đang bị giam lỏng trong hoàng lăng, chẳng thể gây ra sóng gió gì to tát, nếu Thái tử muốn giết gà

dọa khỉ thì cũng không nên chọn Tiêu Trường Thái mới phải.

“Thái tử… chưa bao giờ coi trọng chúng ta” Tiêu Trường Khanh cười khẽ, “Miễn là chúng ta biết điều một chút thì

hắn sẽ chẳng buồn ra tay với chúng ta đầu. Hẳn là lão Tử trêu vào Thái tử trước nên Thái tử mới không muốn để

hắn được sống”

Hoàng lăng được canh phòng nghiêm ngặt, trực tiếp phái người ám sát Tiêu Trường Thái không ổn, dễ làm lớn

chuyện, lại phải tổn thất binh mã, không bằng vạch trần việc Tiêu Trường Thải là chủ mưu án trộm mộ, khi ấy chắc

chắn Hữu Ninh đế sẽ không tha mạng cho hắn.

Nói đoạn, Tiêu Trường Khanh liếc Tiêu Trường Doanh: “Mấy ngày trước, Thái tử và Chiêu Ninh quận chúa bị ba

con hổ tập kích trong lúc đạp thanh”

Tiêu Trường Doanh không hề biết chuyện này, hiện tại hắn đang nhậm chức trong quân doanh, quả nửa thời gian

đều phải có mặt tại đó, lại không có tai mắt khắp nơi như Tiêu Trường Khanh nên đến giờ mới biết: “Lão Tử dâm

dụ hổ tấn công nàng ấy cơ đấy!”





Trọng điểm chú ý của Tiêu Trường Doanh quả nhiên không khiến Tiêu Trường Khanh phải thất vọng.

Hồ tấn công người theo bầy ắt không phải tai nạn ngẫu nhiên mà là có người sắp đặt, Tiêu Trường Khanh rất vui khi thấy Tiêu Trường

Doanh có thể nhận ra điều đó, đồng thời hắn cũng không ngạc nhiên khi thấy Tiêu Trường Doanh đứng phắt dậy, hùng hồ lao ra

ngoài.

“Chẳng biết đệ sẽ may mắn hay bất hạnh hơn ta nữa” Bóng dầng Tiêu Trường Doanh đã mất hút sau khung cửa, Tiêu Trường Khanh

khẽ lẩm bẩm, “Cng không biết lần này huynh làm vậy là đúng hay sai.”





Hắn cố ý tiết lộ chuyện này cho Tiêu Trường Doanh biết, Tiêu Trưrờng Doanh chưa biết thì thôi chứ đã biết thì thế nào cũng sẽ ra tay

với Tiêu Trường Thái.