Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 380




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Hội đua thuyền rồng vẫn hừng hực khí thế, dù đã có người về nhất nhưng những người khác vẫn tiếp tục thi đấu.

Người đương thời t3in rằng đua thuyền có thể trấn áp tà ma chứ không chỉ là một cuộc thi đấu phân định thắng

thua bình thường.

Tiêu Hoa Un1g nhấp nha nhấp nhổm, nhưng lát nữa còn một màn kịch sắp đặt sẵn chuẩn bị lên sàn, hắn đành kiềm

chế không đi tìm Thẩm Hi Hòa. 9

Tiêu Hoa Ung nhìn về phía Thôi Tấn Bách đang ngồi giữa đám đông, khẽ gật đầu một cái. Nhận được ám hiệu của

Tiêu Hoa Un3g, Thôi Tấn Bách bèn rời chỗ. Những người để ý đến Thôi Tấn Bách, chẳng hạn như người Thôi gia,

thấy hắn đi về phía Bộ Sơ Lâm, 8người giành giải nhất hội thi hôm nay, vừa mới lên bờ chưa bao lâu.

Thôi Tấn Bách ngang ngược tóm lấy cổ áo Bộ Sơ Lâm, lôi nàng ta ra khỏi đám nam thanh nữ tú đang xúm xít vây

quanh.

“Tảng đá họ Thôi, huynh buông ra cho ta!” Bộ Sơ Lâm thấy mất hết mặt mũi, tóm lấy cánh tay Thôi Tấn Bách.

Nàng ta ra sức giật mạnh, Thôi Tấn Bách xoay người nhưng không buông tay, còn ôm Bộ Sơ Lâm vào lòng, ghì chặt

không cho nàng ta vùng vẫy, đồng thời nói nhỏ bên tai nàng ta: “Điện hạ giao nhiệm vụ cho ta, ta cần người yểm

hộ.” Bộ Sơ Lâm đã đè vai Thôi Tấn Bách, đầu gối kề ngay chân hắn, chỉ cần ra chiêu là có thể khiến Thôi Tấn Bách

ngã lăn quay, nhưng nghe hắn nói vậy thì lại cứng đờ. Thôi Tấn Bách mỉm cười đắc ý, kéo Bộ Sơ Lâm đi. Bộ Sơ Lâm

chẳng buồn chống cự, trên lý thuyết nàng ta đang thuộc về phe cánh của Thái tử điện hạ, cho dù không trung thành

bằng Thôi Tấn Bách thì cũng phải đóng góp sức mình cho sự nghiệp của điện hạ để sau này còn xét công lao ban

thưởng chứ.



Phụ thân của Thôi Tấn Bách thấy vậy thì tái cả mặt, toan đứng dậy đuổi theo nhưng lại bị Thôi Chinh, bá tổ phụ

của Thôi Tấn Bách quát lớn: “Ngồi xuống.”

“Đại bá, Tri Hạc nó.”

“Bây giờ con đuổi theo khác nào thừa nhận hai đứa nó là đoàn tụ? Con muốn mọi chuyện rơi vào tình thế hết

đường cứu vãn à?” Thôi Chinh gặng hỏi.

Hiện tại chẳng ai kết luận được đúng sai thật giả thể nào, nếu người Thôi gia đuổi theo ngăn cản thì có vẻ chột dạ

quá, xem như biển tướng tuyên bố mối quan hệ giữa Thôi Tấn Bách và Bộ Sơ Lâm đã lên đến mức độ Thôi gia

không thể chấp nhận được. Phụ thân của Thôi Tấn Bách đành hít sâu một hơi rồi ngồi xuống.


Thôi Tấn Bách đã lường trước một khi chưa có chứng cứ xác thực, dù lời đồn có ác liệt cỡ nào thì Thôi gia cũng sẽ

không can thiệp, bởi lẽ làm vậy khác nào chưa đánh đã khai, thế nên hắn mới không buồn kiêng dè như thế.





Mặt khác, thời hưng thịnh nhất của Thôi thì là thời Ngụy Tấn, khi ấy lối sống còn thoáng hơn cả bây giờ, cho dù

Thối Tấn Bách có là đoạn tụ thật đi nữa, chừng nào Thôi Tấn Bách còn là trụ cột tương lai của Thời gia, chừng nào

lớp hậu bối của Thôi thì chưa thể vượt qua hắn, chừng ấy Thôi Chinh vẫn phải bệnh Thối Tấn Bách đến cùng.

Còn về phần con nối dõi thì không đáng lo, Thôi thì có cơ nghiệp đồ sộ, nhân khẩu đông đảo, sau này chỉ cần tìm

một đứa trẻ có tư chất xuất sắc để Thôi Tấn Bách nhận làm con nuôi là được.

Thôi Tấn Bách kéo Bộ Sơ Lâm vào trong một con ngõ nhỏ, ẩn nàng ta quay mặt vào vách tường, còn mình thì đứng

sau lưng: “Vừa rồi chơi có vui không?” “Vui” Bộ Sơ Lâm muốn tránh ra nhưng lại sợ khiến người khác chú ý nên

chỉ liếc ra đằng sau, “Mau nói đi, điện hạ phân phó chuyện gì?” Thôi Tấn Bách chồm tới trước, chỉ một chút nữa là

áp sát lên người Bộ Sơ Lâm: “Đằng trước có một gian bếp nhỏ, ngươi hãy tìm cách cho thứ này vào mớ bảnh ủ hạt

kê”

Bộ Sơ Lâm ló đầu nhìn ra, đằng trước là nhà bếp lâm thời, được dựng lên để nấu nướng cho hoàng thất, có cung


nhân qua lại tấp nập, bốn phía có thị vệ tuần tra, muốn ra tay ở đây quả thật khó như lên trời. Bộ Sơ Lâm nhìn dáo

dác rồi giật phắt lọ sứ trong tay Thôi Tấn Bách, mở ra ngửi thử, có mùi thảo dược không rõ là gì. Nàng ta lại lắc lắc

chiếc lọ, nhận thấy thứ thuốc trong lọ là dạng lỏng. Bộ Sơ Lâm nói: “Thứ thuốc này có mùi, sợ là cho vào bánh sẽ bị

phát hiện mất”

“Nhỏ ít thôi, chỉ một lát sau mùi sẽ nhạt đi ngay” Thôi Tấn Bách cúi đầu nhìn chằm chằm vành tai tròn trịa của Bộ

Sơ Lâm, nhìn sao cũng thấy thật đáng yêu.

Bánh ú hạt kê được làm từ hạt kê vàng, sau đó cắt thành miếng nhỏ đặt trên đĩa lớn, dùng làm bia ngắm trong trò

bắn bánh ú rất được giới quyền quý ưa chuộng vào dịp Tết Đoan ngọ.

Người chơi dùng cũng nhỏ đặc chế riêng cho trò chơi này để bắn bảnh ủ hạt kê, người bắn trúng sẽ được ăn một

miếng. Bánh ủ vừa nhỏ vừa dai, rất khó bắn trúng, dù mũi tên có chạm vào cũng thường chệch đi. Các công tử nhà

quyền quý rất thích trò này.

Nếu bỏ thuốc trong đồ ăn bình thường thì chưa chắc đã có người ăn phải, nhưng cho vào bảnh ủ hạt kê thì một khi

bị bắn trúng, người bắn chắc chắn sẽ ăn. Người ăn là ai không quan trọng, bọn họ chỉ cần có người ăn phải, và

người đó có thân phận cao quý là được.

Hai người bọn họ không thể bị lộ được, bằng không một khi xảy ra chuyện, bọn họ sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Bộ Sơ

Lâm vắt óc nghĩ kế, trên nóc nhà cũng có thị vệ, muốn bỏ thuốc đúng chỗ mà không bị lộ quả thật không dễ chút


nào.

Đúng lúc này, Bộ Sơ Lâm thấy một gã nội thị đang hối hả chạy về phía nhà xí, bèn nảy ra một kế: “Chỉ có một cách,

có thể mạo hiểm một lần xem sao”

Nói rồi, Bộ Sơ Lâm liền bám theo gã nội thị kia, để Thôi Tần Bách canh chừng, hy vọng sẽ may mắn không bị bắt

gặp. Thật ra, bên này cũng có thị vệ những đứng gác khá xa, ít nhiều còn có không gian hành động. Gã nội thị vừa

ra khỏi nhà xí thì bị Bộ Sơ Lâm dùng sống tay chặt sau gáy, lăn đùng ra ngất xỉu.

Bộ Sơ Lâm vội vàng cởi áo ngoài và mũ của gã, thử bắt chước dáng đi khám na khúm núm, sau đó giao gã nội thị






cho Thối Tấn Bách: “Huynh mang gã ta đi được không?”

Thôi Tấn Bách nhìn gã nội thị chỉ mặc áo trong rồi liếc Bộ Sơ Lâm, ánh mắt có phần ảm đạm: “Cứ giao cho ta”

“Lát nữa chúng ta sẽ phải đem bánh ra ngoài, có đi ngang qua khúc ngoặt trên hành lang, huynh hãy chuẩn bị sẵn

một chiếc hộp đựng thức ăn giống y hệt, bên trong đựng bánh có độc rồi nấp sẵn ở đó đợi ta” Bộ Sơ Lâm dặn dò.

Khúc ngoặt có một ngọn núi giả nho nhỏ, có thể gấp được.

Bộ Sơ Lâm sẽ đi sau cùng, nếu muốn đánh tráo hộp bánh thì phải di dời sự chú ý của các thị vệ canh gác đằng trước

đi nơi khác.

“Cứ giao hết cho ta” Đương nhiên Thối Tấn Bách biết Bộ Sơ Lâm lên kế hoạch thể nào, hiện giờ, mỗi lo lớn nhất của

hắn là Bộ Sơ Lâm, “Ngươi định thoát bằng cách nào?”

Bộ Sơ Lâm khom lưng cúi đầu thế này đi lấy hộp bánh cùng các tiêu nội thị khác thì còn qua mắt được người xung

quanh, nhưng một khi đem hộp bánh ra ngoài, dù trong đám đông sẽ chẳng có ai đặc biệt để ý đến một tiểu nội thị

làm gì, nhưng chỉ cần có người lơ đễnh nhìn thoáng qua thôi là nàng ta sẽ lộ tẩy ngay, rủi ro quá lớn.





Bộ Sơ Lâm toét miệng cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp: “Cao nhân ắt sẽ có diệu kế”

Thời gian không còn nhiều, Thối Tấn Bách cũng không hỏi kỹ mà nhanh nhẹn tiến hành theo kế hoạch. Để tranh thủ thêm chút thời

gian cho Thối Tấn Bách, Bộ Sơ Lâm vào nhà xí thêm một lát rồi mới đi ra rửa tay, xông hương sơ qua, sau đó quay về gian bếp.

Lúc này, gã nội thị đầu lĩnh đang sốt ruột thúc giục, các nội thị đứng thành một hàng, lần lượt nhận lấy hộp bánh. Bộ Sơ Lâm đứng

đằng sau, nhìn bọn họ tranh nhau đứng trước để có cơ hội được đưra bánh ra ngoài,

Không ai đề ý đến Bộ Sơ Lâm. Đám nội thị tiến lên từng người một theo hướng dẫn của gã nội thị đầu lĩnh. Bộ Sơ Lâm không khỏi lo

lắng không biết Thôi Tấn Bách có làm kịp không.