Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 365




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Chẳng qua chỉ xác minh các chứng cứ do Tiêu Trường Khanh cung cấp cho Bùi Triển mà thôi, có thể lập công đến

đâu cơ chứ?

3“Điện hạ đã giúp ngoại tổ phụ lập công gì vậy?” Thẩm Hi Hòa cho rằng Hữu Ninh đế sẽ không trực tiếp đề bạt

Đào Chuyên Hiến ngay 1thời điểm này.

“Bốn năm trước, An Nam giao chiến với nước Văn Đan, nước này phát hiện một con đường tắt và hành binh qua9

đó, làm An Nam không kịp trở tay, liên tục thất thủ.” Tiêu Hoa Ung đã làm thì sẽ không giấu nàng, “Quan viên địa

phương không m3uốn bị truy cứu trách nhiệm bèn tìm cách đổ tội cho quân đội của Bùi gia. Tiểu Bát ở lại trấn thủ

An Nam sau khi giành lại thành8 trì một phần là vì không tìm được nguyên do vì sao năm ấy quân đội nước Văn

Đan có thể xâm nhập vào nước ta mà thần không biết quỷ không hay.”

Nhiều người đoán rằng có một lối đi bí mật nên quân Văn Đan mới có thể đột ngột xuất hiện như từ trên trời rơi

xuống, có điều nhiều năm nay vẫn chưa ai xác minh được. “Vậy là điện hạ biết quân Văn Đan xâm nhập bằng cách

nào nhưng lại để ngoại tổ phụ bẩm báo với bệ hạ.” Nếu vậy thì Hữu Ninh đế không trọng thưởng Đào Chuyên

Hiến không được, bởi lẽ ông đã giúp Hữu Ninh đế giải quyết được một mối họa tiềm tàng.

“Bây giờ Tiết thì chỉ còn trên danh nghĩa, Thôi thị lấn át hết thảy. Bệ hạ đã quyết định thăng Tiết Trình lên làm Binh

bộ Thượng thư, tuy Đào Ngự sử là ngoại tổ phụ của U U nhung bệ hạ cho rằng ta chẳng sống được bao lâu, vả lại

lâu nay ta cũng không cài cắm tai mắt trong triều, ông ấy không ngại để thê tộc của ta có một người giữ chức Trung

thư lệnh, xem như giúp Thái tử được nở mày nở mặt khi thành hôn.” Tiêu Hoa Ung chắp tay sau lưng đi đi lại lại,

hoa hạnh rơi lả tả trên đầu hắn, làm nổi bật dáng vẻ thanh nhã như ngọc giữa đất trời mênh mông.

Mọi người tin rằng Tiêu Hoa Ung sẽ chết yểu, mà Đào gia vốn không có thể lực, dù mấy năm tới có lớn mạnh đi

nữa, một khi không còn Tiêu Hoa Ung thì cũng chẳng duy trì được lâu.



Bọn họ sẽ hiểu lầm Hữu Ninh đế đề bạt Đào Chuyên Hiến vì muốn củng cố địa vị và quyền lực của Thái tử, từ đó

sẽ có nhiều người để mắt đến Tiêu Hoa Ung hơn trước, đối với Hữu Ninh đế thì như vậy sẽ tốt hơn là bị người ta

để mắt nhiều,

Mức độ khống chế triều đình của Hữu Ninh đế vượt xa ước đoán của mọi người, mấy năm nay Tiêu Hoa Ung luôn

án binh bất động để Hữu Ninh đế cho rằng hắn tứ cố vô thân, không có phe cánh, dù là thần tử hay huynh đệ, cũng

chính vì vậy mà lần này Đào Chuyên Hiến mới dễ dàng thăng chức,

Thẩm Hi Hòa rất cảm kích Tiêu Hoa Ung vì đã suy nghĩ cho mình, nhưng nàng biết cứ mãi nói lời cảm tạ sẽ khiến

hắn không vui. Nàng nán lại Đông cũng khá lâu, vốn định dùng bữa tối rồi mới ra về, không ngờ Tiêu Hoa Ung lại


chủ động nói: “Ngoài cũng có một tiệm ăn, hôm nay ta sẽ đưa UU đến đó ăn thử.”





Hai người xuất cung, đến tiệm ăn Tiêu Hoa Ung đã đặt trước, bà chủ tiệm là một thiếu phụ xinh đẹp, chuyên phục

vụ các món ăn làm từ hoa.

Món nào cũng có ít nhất một nguyên liệu là một loại hoa nào đó, sắc hương vị đều đầy đủ, khách ăn nườm nượp.

Thẩm Hi Hòa thấy mới mẻ nên ăn không ít. Dùng bữa xong, hai người đi từ quán ăn về quận chúa phủ trong ánh

chiều tà.

“Điện hạ có muốn vào dùng trà trước khi hồi cung không?” Thẩm Hi Hòa hiếm khi mời Tiêu Hoa Ung như vậy.

Tiêu Hoa Ung muốn lắm chứ, nhưng rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời sẩm tối, hắn còn chuyện cần làm, “Hôm nay

không tiện, nhưng ta sẽ ghi nhớ lời mời lần này của UU, hôm khác sẽ tìm nàng uống trà”

Nói rồi, hắn mỉm cười với Thẩm Hi Hòa, sau đó quay lưng đi.

Không dừng lại thiếu hắn một cái hẹn, Thẩm Hi Hòa dở khóc dở cười: “..”

Hồng Ngọc không nhịn được mà bật cười thành tiếng, Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta: “Buồn cười lắm à?”

Biết Thẩm Hi Hòa không thật sự nổi giận, Hồng Ngọc bèn nói: “Nô tỳ nhớ lại Trân Châu tỷ tỷ từng kể quận chúa

đã nói gì với Bộ thế tử tại quán trà.” Thẩm Hi Hòa ngẫm lại cũng thấy buồn cười, hôm ấy chẳng phải Bộ Sơ Lâm

cũng khơi khơi mắc nợ ân tình và ơn cứu mạng với nàng đó sao?


Nghĩ vậy mới thấy nàng và Tiêu Hoa Ung thỉnh thoảng có tác phong làm việc khá giống nhau.

Tiết Hoành từ chức, để lại một vị trí béo bở, làm ai nấy thèm rỏ dãi. Ngoài Tiểu Trường Khanh ra, chẳng ai để ý đến

chuyện Tiết Hồi nữa, kể cả Bùi gia cũng vậy, bởi lẽ sau khi phát hiện được năm đó quân Văn Đan xâm nhập bằng

cách nào, Bùi gia chằng hơi đâu bận tâm đến Tiết Hồi.

“A huynh, chuyện này tạm thời gác lại ở đây đi.” Tiêu Trường Doanh biết Tiêu Trường Khanh muốn ám sát Tiết

Hồi, vội vàng khuyên can.

Ám sát người vừa được Hữu Ninh đế thả ra thì khác nào xem thường Hoàng thượng, huống chi Tiêu Trường

Khanh còn định giá họa cho Hữu Ninh đế, làm mọi người cho rằng Hữu Ninh đế là kẻ tiểu nhân hai mặt, vừa mới

thu hồi được cái ghế Trung thư lệnh của Tiết Hoành đã quay ra giết Tiết Hồi ngay được.

“Huynh không thể gác lại.” Trong lòng Tiêu Trường Khanh, Cố gia chính là thứ bất khả xâm phạm. Tiết Hồi dám

bôi nhọ thì sẽ phải trả giá đắt, kẻo sau này ai cũng dám lợi dụng Cố gia.

Cố Thanh Chi và người nhà nàng đều đã chết, sao những người này còn chưa chịu buông tha cho bọn họ chứ?

“Á huynh, Thái tử điện hạ đích thân đến gặp Tiết Hoành nên ông ta mới từ chức sớm hơn dự kiến để bảo đảm tính

mạng cho Tiết Hồi, cho thấy Thái tử không muốn Tiết Hồi phải chết. Giờ huynh mà giết Tiết Hồi thì không chỉ đắc

tội bệ hạ mà còn cả Thái tử nữa đấy.” Tiêu Trường Doanh tận tình khuyên nhủ.

Huynh đệ bọn họ ứng phó một người còn được, nhưng nếu đắc tội cả Thái tử và Hữu Ninh đến một lượt thì sẽ


lưỡng bề thọ địch.





“Đệ yên tâm đi, huynh sẽ..”

“Bẩm vương gia, có Thái tử điện hạ đến.” Tiêu Trường Khanh chưa dứt lời, trưởng sử của Tín vương phủ đã vào

bẩm báo.

Hai huynh đệ nhìn nhau, sau đó vội vàng ra ngoài nghênh đón.

Chào hỏi xong xuôi, Tiêu Hoa Ung đi thẳng vào đề: “Cô không cho phép Tiết Hồi chết.”

“Thái tử thật ngang ngược.” Tiêu Trường Khanh cười gằn.


“Cô ngang ngược thế đấy, hoàng huynh có thể làm gì nào?” Tiêu Hoa Ung liếc Tiêu Trường Khanh với vẻ hờ hững,

“Cô đích thân đến đây thông báo cho huynh đã là nể tình lắm rồi, coi như giúp huynh giữ được mặt mũi.”

“Thái tử cho rằng ta không nắm được điểm yếu nào của Thái tử sao?” Tiêu Trường Khanh quyết không nhượng bộ.

“Huynh nắm thóp được ta thì cứ việc công bố, để xem cô có thể ngăn cơn sóng dữ hay không.” Tiêu Hoa Ung vẫn

ung dung như cũ, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu nặng nề, “Không biết nếu Cố gia nữ lang được đưa đến trước mặt

bệ hạ thì tình hình sẽ ra sao đây nhỉ? Ngũ huynh đảm đánh tráo tử tù, thật là gan tày trời.”

Tiêu Trường Khanh nhìn Tiêu Hoa Ung chòng chọc, ánh mắt sắc bén như dao.

Tiêu Trường Doanh cả kính, nhìn Tiêu Trường Khanh với vẻ không tin nổi, nhưng rồi lại thấy hợp tình hợp lý. A

huynh coi trọng Ngũ tẩu là thế, khi ấy hoàn toàn có thể từ chối vai trò giám sát hành hình, vậy mà a huynh lại đồng

ý đảm nhận chăng chút do dự, có lẽ đã có ý thay mận đổi đào ngay từ đầu.

“Người đang ở đâu?” Tiêu Trường Khanh lạnh lùng hỏi.

“Ngũ huynh có chịu lấy mạng đổi mạng không?” Tiêu Hoa Ung điềm tĩnh hỏi lại.





Đây đầu chỉ là mạng đổi mạng, một khi Cố Thanh Xu được đưa đến trước mặt Hữu Ninh đế, triều thần ắt sẽ công kích Tiêu Trường

Khanh đã phạm vào tội chết.

Có điều Tiêu Hoa Ung cũng không muốn lấy mạng Tiêu Trường Khanh, để Tiêu Trường Khanh còn sống mới thú vị. Nếu sau này

hắn… Có Tiêu Trường Khanh chống lại Hữu Ninh đế và những người khác thì Thầm Hi Hòa mới có thể ngư ông đắc lợi, âm thầm lớn

mạnh. Tiêu Trường Khanh im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Xin Thái từ hãy đưa người đến Tín vưrơng phủ.” Tiêu Hoa Ung rời Tín

vương phủ với nụ cười hài lòng trên môi.

“A huynh đã đánh tráo từ tù thật đấy à?” Tiêu Trường Doanh vừa sợ vừa giận.

Đây là chuyện nghiêm trọng nhường nào cơ chứ? Trừ khi Cố Thanh Xu chết đi, bằng không a huynh sẽ bị người ta nắm thóp cả đời!