Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 35




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Cổng chính vương phủ đóng sầm lại trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tiêu thị cùng đám tỳ nữ lôi thôi lếch thếch.





Người xung quanh xì xào chỉ trỏ, Tiêu thị xưa nay chưa bao giờ nhục nhã thế này, bà ta giận dữ trợn tròn mắt, loạng choạng ngất đi.





Thẩm Hi Hòa không biết Tiêu thị đã ngất xỉu vì tức tối, cổng chính vừa đóng lại, Thẩm phánh lập tức quỳ xuống trước mặt Thẩm Hi Hòa, vẻ mặt xấu hổ: “Lão nô bất tài, xin quận chúa cứ phạt.”





Thẩm Hi Hòa vội bước tới, tự mình đỡ Thẩm Khánh dây: “A Khánh bá đừng tự trách mình.”





Đây là hoàng thành, Tiêu thị là thiếp, chỉ có Thẩm Nhạc Sơn và huynh muội Thẩm Hi Hòa mới có tư cách xem bà ta là nô bộc, Thẩm Khánh thì không.





“Trưởng tỷ, A Nhược cũng có lỗi không khuyên nhủ di nương đến nơi đến chốn, xin trưởng tỷ hãy để di nương trở về đi, A Nhược sẵn sàng chịu phạt.” Thẩm Anh Nhược quỳ gối lần nữa trước mặt Thẩm Hi Hòa, chắp hai tay, dập đầu bái lạy.





“Cô có nghe nói chuyện của Linh Lung không?” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt hỏi.





Thẩm Anh Nhược cúi rạp người sát đất một hồi mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh rơm rớm nước mắt, dáng vẻ mờ mịt.





“Bích Ngọc, em nói cho cô ấy biết đi.” Thẩm Hi Hòa bảo Bích Ngọc ở lại, rồi dẫn cả bọn đến Lộng Ngõa viện.





Phần lớn đồ đạc đã được đưa đến quận chúa phủ, nàng chỉ ở lại đây một thời gian ngắn, xử lý xong Tiêu thị sẽ quay về quận chúa phủ.





Người hầu kẻ hạ trong vương phủ sợ mất mật trước khí thế đáng sợ của Thẩm Hi Hòa, đến nỗi đi đường cũng rón ra rón rén. Thẩm Hi Hòa nghỉ trưa, còn bọn Bích Ngọc thì thu xếp đồ đạc đem đến, đồng thời mượn uy Thẩm Hi Hòa để thăm dò tình hình trong vương phủ.





Chuyện nàng tống cổ Tiêu thị ra khỏi phủ đã lan truyền khắp Kinh thành, lại thêm vụ việc ở Đại Lý Tự sáng nay, rồi chuyện Linh Lung, nàng chỉ mới vào thành được một buổi mà toàn bộ thế gia và huấn quý trong Kinh đều biết: không nên trên vào Chiêu Ninh quận chúa!





Nhà nào có vài vị thiếu gia ăn chơi trác táng hoặc mấy cô nương điêu ngoa thậm chí còn cẩn thận dặn dò bọn họ khi gặp Chiêu Ninh quận chúa thì phải thông minh một chút.





Người ngoài nói xấu nàng thể nào, Thẩm Hi Hòa hoàn toàn chẳng buồn quan tâm.





Thẩm Hi Hòa không để bụng, nhưng bọn Bích Ngọc lại sốt ruột. Một số người hầu trong vương phủ nghe ngóng tin tức khá nhanh nhạy, vì muốn bày tỏ lòng trung thành và thể hiện năng lực của mình nên đã sớm báo tin cho bọn Bích Ngọc.





“Quận chúa, bọn họ thật không biết điều gì cả, bề ngoài thì bảo các thiếu gia, tiểu thư nhà mình phải kính trọng quận chúa, thực chất là muốn cô lập quận chúa.” Hồng Ngọc vừa trang điểm cho Thẩm Hi Hòa vừa dè dặt nói.





“Cô lập ấy à?” Thẩm Hi Hòa vuốt ve chiếc vòng cài đầu hình hoa thược dược, những ngón tay thon khẽ gây chuỗi tua rua bằng vàng, tạo nên tiếng lanh canh vui tai, “Em đã bao giờ thấy sói làm bạn với chỏ, hổ đồng hành với cáo hay chưa?”





Nàng và bọn họ vốn không cùng chí hướng, việc gì phải mất thời gian? Chẳng bằng tranh thủ điều dưỡng sức khỏe còn hơn. Vả lại, nàng thích yên tĩnh.





Hồng Ngọc giật mình.





Bọn họ đều có cảm giác quận chúa đã thay đổi sau chuyện Linh Lung, nhưng ngày còn ở Tây Bắc, quận chúa rất thích náo nhiệt, không thích lắng lặng một mình, bởi như thể sẽ khiến quận chúa cảm thấy dường như mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.





Mà bây giờ…





Thẩm Hi Hòa đưa chiếc vòng cài tóc trên tay cho Hồng Ngọc, điềm tĩnh nhìn vào bóng hình Hồng Ngọc trong gương: “Nơi đây là Kinh thành, ở đây không chỉ có mình ta là quận chúa mà còn có các công chúa, so ra còn cao quý hơn ta. Ở Tây Bắc, ta nói một là một, nói hai là hai, dù có chỉ hươu nói ngựa thì mọi người cũng sẽ hùa theo. Song, ở Kinh thành,

bọn họ sẽ chung tay đối phó, cùng gài bẫy ta.”





Hồng Ngọc nghĩ đến chuyện sáng nay, trong lòng thấp thỏm, nàng ta gắn chiếc vòng lên tóc Thẩm Hi Hòa, chỉnh sửa cho tua rua rủ xuống ngang mày, sau đó mới nói: “Vậy về sau bọn họ mà đưa thiệp mời.”





“Từ chối hết, cứ nói sức khỏe ta kém, không ra gió được.” Thẩm Hi Hòa chỉnh vạt áo rồi đứng dậy.





“Quận chúa, cỏ Thục Nam vương thế tử đến ạ.” Thẩm Hi Hòa vừa đứng dậy thì có tiếng Tử Ngọc vang lên bên ngoài, sắc mặt hơi khó xử.





Thẩm Hi Hòa không hỏi han gì thêm mà ra khỏi sân viện, đi đến hành lang tiếp giáp với chính đường của vương phủ thì thấy Bộ Sơ Lâm mặc áo cổ bẻ màu xanh nhạt, cổ áo và tay áo thêu hoa văn tinh xảo cùng màu, đang giữ chân đạp một người mặt mũi sưng húp.





“Hi Hòa muội muội, ta bắt được gã khốn này cho muội rồi đây.” Bộ Sơ Lâm vung cước đá người dưới chân lộn nhào mấy vòng liền.





Người đó kêu la ầm ĩ, đến khi dừng lại thì lập tức bò dậy, quỳ trước mặt Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa, ta là đồ con lợn, ta không bằng chó lợn…”





Sau đó, hắn dập đầu lia lịa với Thẩm Hi Hòa, lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn xám ngoét, tựa hồ rất hậm hực.





“Mày chưa phục à?” Thấy dáng vẻ đó của hắn, Bộ Sơ Lâm lại nhào tới đạp hẳn một cú ngã lăn ra.





Hình như người này bị nội thương nên hộc máu, nhìn nền nhà lát đá xanh bóng loáng trong viện bị máu văng lốm đốm, Thẩm Hi Hòa chau mày.





Bộ Sơ Lâm nhác thấy vậy, lại đạp lên người Trần Tinh: “Ai cho mày hộc máu hả? Còn không mau lau sạch vết máu trên sàn đi!”





Trần Tĩnh đường đường là công tử đích xuất của Tuyên Bình hầu phủ, không biết bị Bộ Sơ Lâm nắm được cải thóp gì mà chẳng dám hô hé một câu, chỉ hấp tấp dùng y phục lau vết máu đi.”





“Nếu Hi Hòa muội muội chưa hả giận thì cứ việc đánh, chỉ cần còn một hơi thở là được ” Với Trần Tĩnh thì hung dữ là thế nhưng vừa quay sang Thẩm Hi Hòa, Bộ Sơ Lâm liền nở nụ cười hiền lành, thậm chí có phần nịnh nọt.





“Meo!” Đoản Mệnh nhảy nhóc đến chỗ Thẩm Hi Hòa, cái đuôi vờn quanh mu bàn chân nàng.





Thẩm Hi Hòa ngồi xổm xuống bể nó lên, vuốt ve bộ lông mượt mà của nó: “Ném hắn ra ngoài đi, đừng làm bẩn nhà ta.”





“Tuân lệnh!” Bộ Sơ Lâm hô to, túm lấy Trần Tinh ném hẳn ra ngoài, sau đó phủi phủi tay.





Trong vòng một ngày, vương phủ đã hai lần ném người ra ngoài, người qua đường ai cũng tò mò.





Bộ Sơ Lâm hấp háy mắt: “Gã háo sắc này biết trong phủ chỉ có một tiểu thư mảnh mai ở nhà bèn treo tường lẻn vào, có ý đồ xấu xa!” Bộ Sơ Lâm vừa ăn cắp vừa la làng, hoàn toàn không để ý rằng mình vừa khiến mọi người phẫn nộ, có người đang xách giỏ rau, nghe vậy lập tức lấy rau quả trong gió ném vào người Trần Tinh, còn không ngừng chửi mắng.





Bộ Sơ Lâm quay gót, nghênh ngang bước vào vương phủ.





Thẩm Hi Hòa bày biện ít trà bánh, nước uống trong định, Bộ Sơ Lâm thấy vậy thì ánh mắt sáng rỡ, vui vẻ chạy tới ngồi phịch xuống ghế.





Thẩm Hi Hòa đặt một cốc nước hoa mai trước mặt nàng ta. Bộ Sơ Lâm hớn hở nâng cốc, vừa chạm môi vào cốc, nàng ta chợt nghiêm mặt, rụt rè hỏi: “Không có… không có độc đấy chứ?”





“Ngươi nói vớ vẩn gì thế hả, quận chúa nhà ta quang minh lỗi lạc, hả có thể để người nói xấu!” Tử Ngọc vốn không biết chuyện ở Lạc Dương, nghe vậy thì nổi giận.





Thẩm Hi Hòa nhếch môi: “Không có độc đâu, người đâu làm sai việc gì.”





Nghe đến đây, Bộ Sơ Lâm mới vui vẻ uống ừng ực, sau đó thô lỗ quệt miệng: “Lần này không chê ta nhiều chuyện nữa à?”





“Ta không chỉ người nhiều chuyện, nhưng người cũng không cần làm thế.” Thẩm Hi Hòa hơi bĩu môi, cầm chung trà lên hợp một ngụm, động tác nhã nhặn như thể hái hoa. Nàng biết Bộ Sơ Lâm muốn giúp mình hả giận, mối thù hận giữa nàng và Tuyên Bình hầu đã hình thành từ vụ con ngựa sáng nay, có chuyện này hay không cũng thế cả.





Bộ Sơ Lâm cũng biết vậy nên mới làm thế này để lấy lòng Thẩm Hi Hòa.