Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 349




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Tháng Hai là lúc Đông đi Xuân đến, là thời điểm mang tính quyết định trong năm. Vạn vật bừng tỉnh sau một giấc

ngủ dài những thán3g mùa Đông giá rét, Kinh thành cũng náo nhiệt | hẳn lên. Sự kiện hàng đầu thổi bùng sức

sống cho Kinh thành chính là Tết Nguyên 1tiêu, thứ đến là kỳ thi mùa Xuân, không chệch vào đâu được.

Tháng Hai diễn ra kỳ thi mùa Xuân, tháng Ba công bố kết quả,9 tháng Tư thi đình. Trong vòng hai tháng, sĩ tử tài

ba khắp trời Nam đất Bắc tụ tập về Kinh, khí thể ngút trời, những mong nhận 3cơ hội này một bước thành danh,

đem vinh quang về cho gia tộc.

Sau khi kỳ thi mùa Xuân kết thúc, vào ngày Một tháng Ba, 8Thái hậu cử hành tiệc xuân tại Phù Dung viên nơi trăm

hoa đua nở, nam thanh nữ tú tấp nập như mây, ngoài vương tôn quý tộc và trâm anh thế gia, một số con cháu nhà

hàn môn cũng được tiến cử, hoặc giả như bọn họ có quan hệ tốt với hoàng thân quốc thích thì cũng có thể nhận

được thiệp mời. So với tiệc ngắm hoa cúc năm ngoái thì độ náo nhiệt chỉ có hơn chứ không có kém.

Vốn dĩ Thẩm Hi Hòa không nhất thiết phải tham gia những buổi yến tiệc như thế này, nàng đã có hôn ước, lại

không thích chốn đông người, có điều hôm nay có việc cần làm nên không thể không đi.

Thẩm Hi Hòa không ngờ buổi tiệc này lại giúp nàng gặt hái được nhiều đến thế, cùng lúc gặp được một loạt nhân

vật Tiêu Hoa Ung từng đóng giả: Tiêu Phủ Hành, Quách Đạo Dịch, ngoài ra còn có… Tần Tư Hiệt.

Tần Tư Hiệt vốn dĩ có vóc người cao hơn các lang quân khác, trong tựa như hạc giữa bầy gà, hầu như ai đi ngang

qua nàng ta cũng phải ngoái nhìn, nhưng Tần Tư Hiệt vẫn thản nhiên như không thấy.

Mãi đến khi thấy được Thẩm Hi Hòa, Tần Tư Hiệt mới dẫn theo nha hoàn đi về phía nàng.

“Chiêu Ninh quận chúa” Tần Tư Hiệt chủ động làm lễ chào hỏi Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa cũng làm lễ: “Tần nữ lang”

“Quận chúa, chẳng hay có thể dời bước trò chuyện đôi câu được chăng?” Tần Tư Hiệt hỏi.



Thẩm Hi Hòa khẽ nhướng mày, đoán có lẽ nàng ta muốn giải thích với mình chuyện lần trước, bèn gật đầu đồng ý

rồi đi theo nàng ta đến một góc vắng người. Tần Tư Hiệt bảo nha hoàn của mình canh chừng, Thẩm Hi Hòa cũng

liếc mắt ra hiệu cho Trân Châu và Tử Ngọc.

Tần Tư Hiệt và Thẩm Hi Hòa đi qua nguyệt môn, viện tử này còn không lớn bằng phòng ngủ của Thẩm Hi Hòa, chỉ

cần nhìn lướt qua là có thể bao quát toàn bộ.

“Quận chúa, ta và Thái tử điện hạ không quen biết nhau” Tần Tư Hiệt bình tĩnh nói, ánh mắt trong veo, “Hôm sinh

nhật Tứ hoàng tử phi, ta không có trong phủ, vốn định sai người mang quà đến là được, nhưng Thái tử điện hạ lại

đến phủ Thái phó, thế nên tổ phụ ta mới đồng ý. Hôm nay ta tìm quận chúa nói mấy lời này cũng là vâng lệnh Thái






tử điện hạ”

Khi biết chuyện này, Tần Tư Hiệt cứ ngỡ như sét đánh ngang tai, nàng ta không ngờ Thái tử điện hạ sẵn sàng cải

trang thành mình để tiếp cận Chiêu Ninh quận chúa trong tiệc sinh nhật của Tứ hoàng tử phi! Cũng do nàng ta

thường chỉ có một mình, không qua lại với ai, cũng không để ý những chuyện bên ngoài nên đến nay mới biết.

Không hổ là Phó gia nữ lang, được Thái phó dạy dỗ có khác.

“Làm khó Tần nữ lang rồi” Thẩm Hi Hòa cười nhẹ.

Ánh mắt Tần Tư Hiệt hãy còn âm ỉ lửa giận, xem ra nàng ta chưa nguôi việc Tiêu Hoa Ung cải trang thành mình,

ngặt nỗi hai bên là quan hệ vua tôi, Tiêu Hoa Ung đã ra lệnh, nàng ta không thể không nghe, thế nên mặt mày mới

sung sĩa như thế.

Không thể không nói, dù không quen biết nhưng Tiêu Hoa Ung đóng giả Tần Tư Hiệt rất giống, chí ít cũng được

tám phần.

Tần Tư Hiệt không ngờ Thẩm Hi Hòa lại nói thế, người ta đồn rằng Thẩm Hi Hòa tính tình kiêu ngạo khó gần,

nàng ta đã chuẩn bị tinh thần bị Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt, giờ mới thấy nàng cũng rất dễ gần, đúng là không thể tin

vào lời đồn.

Chẳng qua Tần Tư Hiệt không thích qua lại với người lạ nên chỉ gật đầu rồi làm lễ cáo từ.


Thẩm Hi Hòa nhìn theo bóng lưng nàng ta, khóe môi khẽ nhếch.

Thẩm Hi Hòa đi theo Tần Tư Hiệt quay lại chỗ đông người, cách nàng ta không xa. Nơi đây người qua kẻ lại tấp

nập, thình lình có một nhóm thiếu niên rượt đuổi nhau, đâm sầm vào mấy người Quách Đạo Dịch đang đi trên cầu.

Quách Đạo Dịch đỡ bạn mình đứng vững, bản thân lại mất đà, chực ngã xuống ao. Tần Tư Hiệt vừa lúc đi ngang

qua, thấy vậy bèn vươn tay tóm lấy vạt áo Quách Đạo Dịch, sau đó có tiếng “roẹt roẹt” vang lên, Tần Tư Hiệt chẳng

những không kéo được Quách Đạo Dịch mà còn làm áo bào của hắn bị rách một góc.

Trong lúc luống cuống, Quách Đạo Dịch nắm lấy tay Tần Tư Hiệt, cả hai cùng rời tõm xuống nước, làm bọt nước

bắn tung tóe.

Người trên bờ hô hoán ầm ĩ, vài nội thị biết bơi lập tức nhảy xuống nước, bơi về phía hai người họ. Tần Tư Hiệt

nhanh chóng nổi lên, nàng ta vốn bơi lội không tồi, trong khi Quách Đạo Dịch lại hoàn toàn trái ngược, đúng nghĩa

một con vịt cạn, chỉ biết vùng vẫy, kêu la í ới: “Cứu… cứu.”

Quách Đạo Dịch đã chìm nghỉm, thỉnh thoảng mới ngoi lên mặt nước để ủ ở kêu cứu. Nha hoàn của Tần Tư Hiệt

chia tay cho nàng ta nắm, Tần Tư Hiệt thấy nội thị cách bọn họ còn khá xa, trên cầu cũng chẳng có ai nhảy xuống

cứu, nàng ta đắn đo chốc lát rồi bơi về phía Quách Đạo Dịch.

Tần Tư Hiệt vừa tóm lấy Quách Đạo Dịch đã bị hắn ôm vòng qua cổ. Nàng ta khá khỏe, cứ thế dìu Quách Đạo Dịch

bởi một đoạn, mãi đến khi mấy người thị vệ, nội thị bơi đến thì mới giao Quách Đạo Dịch cho bọn họ.


Tần Tư Hiệt không cần ai giúp, một mình bơi vào bờ, nha hoàn đã cầm sẵn áo choàng để khoác cho nàng ta. Tần Tư

Hiệt chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng dẫn nha hoàn bỏ đi.

Quách Đạo Dịch trông như vừa dạo qua quỷ môn quan, nằm sõng soài trên cỏ, mặt mày tái nhợt.

“Dìu Quách cử nhân đến điện Văn Lang thay y phục đi” Tiêu Hoa Ung cùng mấy vị hoàng tử khác đi tới, thấy cảnh

này bèn phân phó nội thị.

Các hoàng tử đứng thành một hàng, Tiêu Hoa Ung đứng đầu, ai nấy khôi ngô tuấn tú, khí thế hiên ngang, làm các

nữ lang đang xúm quanh phải ngượng ngùng e lệ.

“Tham kiến Thái tử điện hạ..” Mọi người đồng loạt làm lễ.

Tiêu Hoa Ung khoát tay: “Cảnh xuân đương đẹp, chớ nên bỏ lỡ, mọi người giải tán đi”


Hắn chỉ nói một câu đã khiến đám đông tản ra, bản thân thì rảo bước đến bên Thẩm Hi Hòa, vẻ uy nghiêm vừa rồi

nhạt đi trong nháy mắt, chỉ còn lại nụ cười ôn hòa: “Hai ta đi dạo một đoạn nhé?”

Thẩm Hi Hòa thấy xung quanh lố nhố những người là người, không muốn bị bọn họ làm phiền, bèn gật đầu rồi

quay lưng đi.

Thấy nàng chẳng có vẻ gì là cung kính đối với Thái tử, ai nấy đều kinh ngạc.

Tiêu Hoa Ung lại chẳng lấy làm bực, trái lại còn cười hớn hở, hối hả chạy theo Thẩm Hi Hòa.

Hắn mất bao công sức mới khiến Thẩm Hi Hòa trở nên tùy ý tự nhiên trong lúc có mình ở bên, quả thật đưa Thẩm

Hi Hòa vào cung mấy ngày chẳng uổng công.

“Thục nhân quân tử khoan thai,

Dáng đi tao nhã vẻ ngoài phong lưu*”

Dư Tang Tử dõi mắt nhìn theo Tiêu Hoa Ung.

(*) Trích bài Thi cưu, phần Tào phong, Kinh Thi.

Dư Tang Ninh đứng bên cạnh nàng ta, nghe vậy thì nói: “A tỷ, Thái tử điện hạ… không phải người trường thọ”





Nửa cầu sau nàng ta nói rất khẽ, chỉ có Dư Tang Tử nghe được.

Dư Tang Tử chán năn dời mắt: “Chỉ trông bề ngoài làm sao biết một người có trường thọ hay không? Bằng không thì trên đời đã

không có nhiều người ở góa đến vậy.”

Ai cũng biết Tiêu Hoa Ung bệnh tật triền miên, tuổi thọ không dài, nhưng những người không bệnh hoạn gì kia có chắc chắn sẽ sống

lâu trăm tuổi hay chăng?

Thấy Dư Tang Từ mất hồn mất vía, Dư Tang Ninh nói: “A tỷ, tỷ là đích nữ của hầu phủ, không lý nào lại làm thiếp cho Đông cũng

được”