Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 335




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Đầu đuôi cớ sự có thể kể như sau, Dương Lăng công chúa có thai hai tháng, muốn tìm một người làm phụ thân đứa

bé vì một nguyên nhân nào đó chưa 3rõ, vốn định nhân buổi tiệc sinh nhật của Đại vương phi để tìm một lang quân

nào đó đổ vỏ, trời xui đất khiến lại vớ phải Mục Nỗ Cáp.

H1ai người bọn họ, một người muốn cưới công chúa để tránh bị truy cứu trách nhiệm, một người thuận nước đẩy

thuyền muốn gả chồng, có điều dường n9hư Dương Lăng công chúa sợ khó đảm bảo được địa vị của mình và của

con mình ở Đột Quyết, cũng có thể là hai người phát sinh xích mích nào đó, t3óm lại Dương Lăng công chúa đã cho

Mục Nỗ Cáp uống thuốc bất lực.

Lá thư cuối cùng Mục Nỗ Cáp gửi Dương Lăng công chúa viết rằng hắn ta8 đã nắm được thóp của Dương Lăng

công chúa, thế nên Dương Lăng công chúa mới lẻn ra ngoài gặp hắn ta, bất chấp mình vẫn còn đang ở cữ, cần tránh

bị nhiễm lạnh.

Hẳn là Mục Nỗ Cáp đã biết chuyện Dương Lăng công chúa bỏ thuốc mình, hai người nảy sinh tranh chấp, cuối

cùng Mục Nỗ Cáp lỡ tay giết Dương Lăng công chúa.

Về phần động cơ giết người của Mục Nỗ Cáp có hợp lý không, chẳng lẽ chỉ vì nhất thời kích động mà hắn bất chấp

thân phận công chúa của nàng ta, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể thông cảm, nếu đặt bọn họ vào hoàn cảnh

của hắn, đối mặt với người phụ nữ đã biến mình thành ngụy thái giám thì chỉ e chẳng ai giữ được lý trí nữa.

“Nhi thần xin phép nói thẳng, việc này khá kỳ quặc.” Tiêu Hoa Ung họ húng hắng rồi nói, “Nếu quả thật Mục Nỗ

Cáp lỡ tay giết Dương Lăng, nhi thần nghĩ chắc chắn hắn ta sẽ… tìm đủ mọi cách để ra khỏi thành, có vậy mới có

thể bảo đảm an toàn cho sứ thần Đột Quyết.”

“Trẫm đã phải người theo dõi cổng thành sát sao, ban lệnh giới nghiêm từ ngày hôm nay trở đi.” Hữu Ninh đế vỗ

vai Tiêu Hoa Ung, “Con đừng lo lắng chuyện này, cứ yên tâm dưỡng bệnh là được”



“Phụ hoàng.” Thấy Hữu Ninh đế định đi, Tiêu Hoa Ung chợt cất tiếng gọi.

Hữu Ninh đế ngoái đầu lại, thấy Tiêu Hoa Ung cúi đầu, vành tai ửng hồng, ngượng ngùng lên tiếng: “Phụ hoàng,

nhi thần muốn gặp Chiêu Ninh, có thể để hoàng tổ mẫu tuyên Chiêu Ninh vào cung bầu bạn ít hôm được không?”

Trong cung, tuy không phải ai cũng nằm trong vòng kiểm soát của hắn, nhưng mọi hành động của bọn họ đều bị

tai mắt của hắn giám thị. Chừng nào Mục Nỗ Cáp còn chưa sa lưới, chừng ấy Tiêu Hoa Ung vẫn chưa thể yên tâm

về Thẩm Hi Hòa, nếu có thể đón nàng vào công thì sẽ an toàn hơn một chút.

Hữu Ninh đế nở nụ cười hiếm hoi: “Con chỉ cần xin hoàng tổ mẫu là được”

Tiêu Hoa Ung đã mở miệng thì làm gì có chuyện Thái hậu không cho?






“Nhi thần muốn xin phép phụ hoàng” Tiêu Hoa Ung tỏ vẻ mình rất tôn trọng Hữu Ninh đế.

Nghe vậy, sắc mặt Hữu Ninh đế cùng hòa hoãn hơn: “Trẫm sẽ cho người truyền khẩu dụ tuyên Chiêu Ninh ngày

mai tiến cung bầu bạn Thái hậu vài ngày”

“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”

Tiêu Hoa Ung còn chưa làm lễ, Hữu Ninh đế đã đỡ hắn dậy: “Con nghỉ ngơi đi, hôm khác trẫm lại đến thăm”

Thẩm Hi Hòa ngủ ngon giấc, hôm sau ngủ dậy, vừa ăn sáng xong thì có nội thị từ trong cung đến để truyền khẩu

dụ. Nàng nhìn Thiên Viên đi sau lưng nội thị mà cạn lời.

Ai dám chống lại khẩu dụ của bệ hạ cơ chứ?

Thẩm Hi Hòa đành thu dọn ít đồ dùng, dẫn theo Trân Châu, Hồng Ngọc và Mặc Ngọc và cung. Trước khi đi, nàng

dặn dò bọn Bích Ngọc: “Các em phải cẩn thận, tuy ta đoán Mục Nỗ Cáp không dám lộ diện tùy tiện nhưng hắn ta

cũng là người thích mạo hiểm. Nếu hắn ta nghi ngờ ta mà lại không làm gì được ta thì rất có thể sẽ ra tay với các

em, vừa để trút giận vừa để cảnh cáo ta.”

Bọn Bích Ngọc cảm động: “Quận chúa yên tâm, mấy ngày tới bọn em không ra khỏi cửa là được”

Thẩm Hi Hòa lại dặn dò Mạc Viễn một hồi, ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung: “Cho người trông chừng bên phía Nhị

nương tử nữa” Nàng không muốn vì mình mà liên lụy Thẩm Anh Nhược.


“Vâng” Mạc Viễn đáp.

Quận chúa vào cung thì hắn có thể phân một nửa lực lượng đến Thẩm phủ, miễn là Thẩm Anh Nhược không tùy

tiện ra ngoài thì sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Thẩm Hi Hòa cũng nghĩ đến điểm này, bèn viết một lá thư, trong đó chỉ có vỏn vẹn một câu dặn Thẩm Anh Nhược

mấy ngày tới nếu không cần thiết thì đừng ra ngoài phủ.

Vào cung, đương nhiên Thẩm Hi Hòa sẽ đến Vĩnh Yên điện của Thái hậu trước tiên, vừa đến đã thấy Tiêu Hoa Ung

đang ngồi đợi nàng. Hai mắt hắn được đắp thuốc khá dày và buộc bằng vải trắng, mùi thuốc rất nồng.

“Già này không ngồi đây chướng mắt hai đứa nữa, ta đi nghỉ đây” Thái hậu nói với Thẩm Hi Hòa rồi đứng dậy đi

vào trong, để lại nàng với Tiêu Hoa Ung trong sảnh.

“Điện hạ, mắt của điện hạ.”

“Chẳng qua là thảo dược có lợi cho mắt thôi, hôm nào U U muốn thử không?” Tiêu Hoa Ung nói nhỏ.

Đây là thuốc bôi mắt do Lệnh Hồ Chẳng phổi chế cho hắn, giúp sáng mắt, xoa dịu cảm giác mệt mỏi, người bình

thường cũng bôi được.

“Cảm ơn ý tốt của điện hạ” Thẩm Hi Hòa từ chối khéo, nàng thường xông mặt bằng huân hương cũng rất tốt cho

mắt, chứ thuốc nặng mùi thế kia mà bôi lên mắt thì nàng e mình không chịu nổi.

Tiêu Hoa Ung cười rồi nói khẽ: “Nàng, nàng không giận ta đấy chứ?”






Thẩm Hi Hòa ngớ người trong chốc lát rồi mới hiểu Tiêu Hoa Ung muốn hỏi nàng có giận vì hắn tự tiện quyết định

mời nàng vào cung hay không. “Nếu điện hạ có thể để ta được yên thì ta sẽ không trách điện hạ” Đối với nàng, chỉ

cần được thanh tĩnh, không bị ai quấy rầy thì có đôi chỗ ở cũng không sao. Nàng không để bụng chuyện Tiêu Hoa

Ung chưa thương lượng trước đã mời nàng vào cung.

Quận chúa phủ không phải là Thẩm phủ, nàng vốn không bỏ nhiều công sức ở Thẩm phủ nên Tiêu Trường Doanh

mới lẻn vào được, chứ nếu là quận chúa phủ thì hắn đừng mơ. Trừ khi Mục Nỗ Cáp có võ công cao cường hơn cả

Tiêu Hoa Ung, đồng thời am hiểu trận pháp thì mới có thể âm thầm lẻn vào khuê phòng nàng mà không ai hay biết.


“Vậy… nàng cứ trách ta đi Tiêu Hoa Ung dứt khoát.

Hắn tìm cách đưa nàng vào cung đương nhiên vì muốn bảo vệ nàng, nhưng quan trọng hơn là muốn được ở bên

nàng. Bảo hắn phải kiềm chế bản thân trong khi nàng đang ở gần trong gang tấc ấy hả, còn lâu!

Thẩm Hi Hòa: “.”

“Đã vậy điện hạ còn hỏi ta làm gì?” Thẩm Hi Hòa cạn lời.

“Ta… ta không muốn lừa gạt nàng” Tiêu Hoa Ung biện minh, “Bảo ta không gặp nàng thì ta chịu không làm được”

Thẩm Hi Hòa vốn không giận nhưng giờ cũng bắt đầu bực bội, sao hắn có thể hùng hồn nói mình muốn đi làm

phiền người khác như thế chứ?

“Điện hạ ý rằng hai ta có hôn ước, rằng ta không thể chọn ai khác nên mới ngang ngược thế này đúng không?”





Trước khi chưa bị vạch trần, ít ra hắn còn giả vờ già vịt, nhưng nay thì lộ mặt thật luôn rồi! Thầm Hi Hòa chẳng rõ mình vạch trần hắn

là đúng hay sai nữa.

“Đương nhiên” Tiêu Hoa Ung dõng dạc, “Nay hai ta đã có hôn ước, ta là hôn phu của nàng, có danh phận đàng hoàng. Đã có danh

phận thì cũng phải có quyền lợi tương ứng chứ? Chẳng hạn như sau khi thành thân, thể tử có thể được trượng phu yêu thương, còn

trượng phu thì được thể tử chăm sóc vậy, đó là chuyện đương nhiên còn gì? Ta có danh phận rồi thì còn sợ gì nữa?

Ta cứ muốn nàng phải chiều theo ta đấy, ai bảo nàng không cho phép ta chiều nàng cơ chứ. Nàng không cần ta đối tốt với nàng là

chuyện của nàng. Ta muốn nàng đối tốt với ta, xem ta như hôn phu, đó là quyền lợi ta đáng được hưởng, sao ta lại không muốn cho

được? Ta có ngốc đâu”





Thầm Hi Hòa:“.”