Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 312




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Trong nháy mắt, Tiêu Hoa Ung rốt cuộc cũng hiểu vì sao Thẩm Hi Hòa luôn đoán được thân phận của mình.
Là nước thơm tắm rửa!
Vì t3rúng độc nên hắn phải uống thuốc suốt ngày, bằng không cũng không thể gạt được Hữu Ninh để nhiều năm
nay. Thuốc hắn uống đều là thật, bởi vậy t1rên người lúc nào cũng có mùi thuốc nồng nặc.
Mỗi lần cải trang, Tiêu Hoa Ung đều dùng nước thơm tắm rửa để xua tan mùi thuốc trên ngườ9i. Không ngờ làm
vậy chỉ gạt được người khác chứ không giấu được Thẩm Hi Hòa.
Mùi hương của loại nước thơm kia cũng không nồng, chí ít 3Thiên Viên và hắn đều không ngửi được, nhưng như
thế không có nghĩa Thẩm Hi Hòa cũng không nhận ra.
Lẽ nào đây chính là ý trời? Hết lần8 này đến lần khác là nàng, cũng chỉ có nàng!
Để xác minh suy đoán của mình, Tiêu Hoa Ung nói khẽ: “Nàng biết được Đại vương phi từng gặp lão Tử cũng là
nhờ đó…”
Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng gật đầu: “Đối với ta, mỗi người có một mùi hương khác nhau, chẳng hạn cùng một loại
hương liệu nhưng cách phối hợp và điều chế khác nhau thì ta vẫn có thể nhận ra sự khác biệt trong mùi hương.
Hôm qua, trên người Đại vương phi có mùi trầm hương mà Tứ hoàng tử thường dùng, cùng với hương nhang.”
Thẩm Hi Hòa nói thật chuyện này vì nhận thấy sau này hai người còn phải hợp tác lâu dài, bây giờ nàng còn gạt
được chứ sau khi thành hôn, sớm chiều bên nhau, người thông minh tài trí như Tiêu Hoa Ung chắc chắn sẽ phát
hiện được, đã không thể giấu giếm thì còn che lấp làm gì.
Tiêu Hoa Ung nửa mừng nửa lo, lo là hắn biết mình đã xong đời, Thẩm Hi Hòa nhạy cảm với mùi hương như thế,
hắn nàng chưa biết trong số quà mừng lễ cập kê hắn gửi tặng nàng có một cặp chuỗi hạt kỳ nam, loại kỳ nam
thượng phẩm như thể cực hiếm có, vả lại loại kỳ nam hắn đang dùng cũng xuất phát từ cùng một cây trầm với
chuỗi hạt ấy, mùi hương hoàn toàn giống nhau.
Một khi nàng nhìn thấy chiếc vòng tay ấy, hằn sẽ lộ tẩy ngay.
Mừng lại là Thẩm Hi Hòa chủ động cho hắn biết về thiên phú của bản thân, chứng tỏ những gì hắn làm đã khiến
nàng cảm động ít nhiều, bằng không với tính tình của nàng, dù biết sau này không thể gạt được hắn, nàng cũng sẽ
không nói sớm. Lần đầu trong đời hắn thấy khiếp đảm đến thế, hắn muốn thú nhận tất cả với nàng nhưng lại
không đủ dũng cảm, mãi mới thấy nàng có chút thiện cảm với hắn, một khi nói ra, liệu quan hệ giữa hắn và nàng có
quay về điểm xuất phát không?


Tình cảm nàng dành cho hắn ít ỏi quá đỗi, đến mức hằn sợ sẽ mất đi những gì mình đang có.
Hắn biết mình không thể giấu giếm cả đời, biết bây giờ có lẽ là thời cơ tốt nhất để thẳng thắn thủ nhận, biết không
thể cử lừa gạt mãi, nhưng hắn không nỡ đánh mất chút thiện cảm ít ỏi kia, muốn được hưởng thụ cảm giác ấy lâu
hơn một chút, chỉ thế mà thôi.
“Ta…” Tiêu Hoa Ung ngập ngừng mở miệng nhưng không tài nào nói nên lời, hắn khinh thường và chán ghét sự
hèn nhát của bản thân, song lại không khỏi hoảng sợ, muốn nói lại thôi. “Điện hạ khó chịu ở đâu à?” Thẩm Hi Hòa
phát hiện sắc mặt Tiêu Hoa Ung bỗng dưng trắng bệch, thậm chí trên trán còn rịn mồ hôi, nàng hết sức lo lắng, lập
tức đứng dậy đỡ cánh tay Tiêu Hoa Ung. “A HỈ, Trân Châu…” Thẩm Hi Hòa vội gọi.
“UU, ta…” Tiêu Hoa Ung vừa mở miệng đã nôn ra một bóng máu đen.
“Không xong, độc tố trong người điện hạ phát tác!” Thiên Viên sợ đến nỗi mặt cắt không còn chút máu, vội hô
hoán, “Mau, mau đi mời Thái y lệnh…”
Tiêu Hoa Ung siết chặt tay Thẩm Hi Hòa, sau đó ngất xỉu.
“Điện hạ!” Thẩm Hi Hòa biển sắc.
Trân Châu và Tùy A HỈ không mang đến cấp bậc lễ nghĩa, vội vàng chạy đến, cùng lúc bắt mạch cho Tiêu Hoa
Ung, sau đó nhìn nhau với vẻ khó hiểu. Tùy A Hỉ lấy ngân châm ra châm cứu cho Tiêu Hoa Ung, Trân Châu thì kê
đơn thuốc rồi đưa cho Thiên Viên: “Mau đi hốt thuốc, phân phó phòng bếp đun mấy thùng nước sôi, hàn độc trong
người điện hạ phát tác rồi.” 1
Mùa Đông là thời điểm chất độc trong người Tiêu Hoa Ung khó ức chế nhất, lúc này Tiêu Hoa Ung xúc động mạnh
khiến cho độc tố bộc phát, may mà có Tùy A Hỉ ở đây, bằng không chỉ e hắn sẽ lành ít dữ nhiều.
“Sao người điện hạ lại lạnh thế kia?” Khi ngất đi, Tiêu Hoa Ung ngã nhào vào trong lòng Thẩm Hi Hòa, tay vẫn
nắm chặt tay nàng, Thẩm Hi Hòa không tránh ra. Đây là lần đầu nàng chứng kiến chất độc trong người Tiêu Hoa
Ung phát tác, cả người hắn lạnh băng, khiến người ta phải rùng mình.
“Mỗi lần chất độc phát tác đầu thế cả.” Thấy Tùy A Hỉ bắt đầu châm cứu, Thiên Viên gắng gượng bình tĩnh trở lại.
Lúc thái y lệnh hối hả chạy từ Thái y thự đến đây, Tùy A Hỉ đã châm cứu cho Tiêu Hoa Ung xong xuôi. Ông ta xoa
tay cho ấm rồi bắt mạch cho Tiêu Hoa Ung, vẻ mặt tuyệt vọng: “Sao điện hạ lại xúc động mạnh thể chứ?”
Mọi người nhìn nhau, Thẩm Hi Hòa cũng chẳng biết tại sao, hình như Tiêu Hoa Ung nghĩ đến chuyện gì đó nên
mới kích động đến thế, khiến cho chất độc phát tác.
Thiên Viên đoán được phần nào nhưng không dám mở miệng.
Không biết nguyên do, Thái y lệnh cũng chẳng trách móc được gì, đành hỏi Trân Châu và Tùy A Hỉ đã sơ cứu ra
sao, nghe hai người thuật lại thì thấy khá ổn: “Vị thần cũng từng nghĩ tới cách ngâm thuốc tắm và châm cứu khai
thông huyệt đạo, nhưng khai thông huyệt đạo có rủi ro rất cao…”
Các huyệt đạo cần châm cứu đều nằm ở vị trí hiểm yếu, nếu sơ suất gì là mất mạng ngay, Thái y lệnh không sợ
chết, nhưng ông ta tự nhận thấy xác suất thành công của phương thức này không quá năm phần, bởi phải đặt Tiêu
Hoa Ung vào thùng tắm, nước tắm phải duy trì ở nhiệt độ cao, muốn châm cứu cho chuẩn xác giữa hơi nước mịt


mù là quá khó, vì chỉ có thể tìm vị trí của huyệt đạo bằng tay chứ không thể
nhìn bằng mắt được.
Tùy A Hỉ nhìn Thẩm Hi Hòa: “Thuộc hạ đảm bảo xác suất thành công là bảy phần.”
“Ngươi thử một lần xem” Thấy Tiêu Hoa Ung hôn mê trong lòng mình, cả người lạnh bằng, Thẩm Hi Hòa quyết
định đánh cược.
Cung nhân vừa thay nước tắm xong, Thái hậu và Hữu Ninh để hay tin chạy tới. Sau khi hỏi rõ đầu đuôi, sắc mặt
hai người đều nặng nề.
“Chỉ nằm chắc được bảy phần thôi sao?” Hữu Ninh để không hài lòng.
“Bẩm bệ hạ, thảo dân chỉ có thể đảm bảo được như thế” Bị Hữu Ninh để nhìn chằm chằm, Tùy A Hỉ đổ mồ hôi.
Hữu Ninh để nhìn lướt qua Thẩm Hi Hòa rồi hỏi Thái y lệnh: “Còn cách nào khác không?”
“Lần này chất độc phát tác rất nghiêm trọng, may mà người của quận chúa có y thuật cao cường, kịp thời châm
cứu, bằng không chỉ e..” Thái y lệnh không dám nói mấy lời xui rủi.
“Cứ để bọn họ chữa đi!” Thái hậu quyết đoán dứt khoát, đồng thời nghiêm mặt nói với Tùy A HỈ, “Các ngươi cố
gắng hết sức là được, ta và bệ hạ sẽ không khiển trách” Nói rồi, Thái hậu nhìn sang Hữu Ninh để: “Bệ hạ, Thất
Lang vốn thích Chiêu Ninh, ai gia cũng nghe nói Chiêu Ninh từng xin bệ hạ tứ hôn. Sẵn dịp này, hay là bệ hạ tác
thành cho Chiêu Ninh và Thất Lang đi?”


Thẩm Hi Hòa lặng thinh nhìn Thái hậu.
Tùy A H và Trân Châu đều là người của Thầm Hi Hòa, Thái hậu tuyên bố không gây áp lực cho hai người bọn họ để bọn họ yên tâm
cứu chữa, nhưng đồng thời lại bào Hữu Ninh để tứ hôn cho Thầm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung, đề phòng Thầm Hi Hòa ám hại Thái tử.
Một khi đã thành phu thê sắp cưới, nều Thái từ điện hạ gặp bất trắc gì trong lúc được thủ hạ của Thầm Hi Hòa chữa trị, dù Thái hậu
và Hữu Ninh để không lấy lý do cứu chữa thất bại để trừng phạt bọn họ thì cũng có thể bắt Thẩm Hi Hòa thủ tiết cả đời vì Tiêu Hoa
Ung.
Người trong hoàng gia chẳng ai đơn giản cả.