Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 308




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Chẳng dám thề non hẹn biển cùng nàng, chỉ mong được bên nhau suốt bao mùa xuân hạ thu đông.

Thẩm Hi Hòa hơi xúc động, 3phải nói Tiêu Hoa Ung quả thật rất hiểu lòng người. Ban đầu, tình cảm của hắn bộc

trực và mãnh liệt, giờ lại nhẹ nhàng ấm áp,1 biết nàng không thích và cũng không tin những lời thề nguyền son sắt,

hẳn bèn thay đổi chiều theo ý nàng.

“Ta có thể9 cảm nhận được điện hạ đã hao tâm tổn trí rất nhiều. Thẩm Hi Hòa không né tránh mà cầm lấy cây trâm

vàng rồi rút một cây trâm3 đang cài trên tóc xuống, định cắm cây trâm vàng này lên.

Nhưng nàng chỉ mới giơ tay lên, Tiêu Hoa Ung đã vươn tay ng8ăn lại.

Thẩm Hi Hòa khựng lại, đưa cây trâm vàng cho Tiêu Hoa Ung. Tiêu Hoa Ung mỉm cười, gương mặt tràn đầy trìu

mến, dịu dàng cài trâm lên mái tóc mượt mà của nàng.

Nàng ngồi nghiêm chỉnh, còn hắn đứng ngay sau lưng, ảnh nền chập chờn hắt bóng hai người lên vách, trông như

thể đang quấn quýt bên nhau. Cài trâm cho Thẩm Hi Hòa xong, Tiêu Hoa Ung ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay

nàng: “UU, cảm ơn nàng đã bằng lòng gả cho ta”

Suốt hai mươi năm sống trên đời, kể từ khi có ký ức, hắn chưa bao giờ thấy lòng mình sôi trào đến thế, khiến hắn

bất giác siết chặt tay nàng.

Thẩm Hi Hòa rụt tay ra theo phản xạ nhưng không được nên đành thôi, nàng cũng nên tập làm quen: “Điện hạ, ta

sẽ làm một thế tử tốt, một Thái tử phi tốt, nhưng ta vẫn không có tình cảm gì với điện hạ cả”

Nàng có thể nhận thấy sự kích động và vui mừng trong mắt Tiêu Hoa Ung, tuy không muốn tạt cho hắn một gáo

nước lạnh, song có những lời cần nói rõ ràng kẻo hắn hiểu nhầm nàng có ý với hắn, đến khi chung sống bên nhau

lại thấy nàng quá hững hờ, thế rồi oán trách nàng lừa dối hắn thì không hay.



Cổ Thanh Chi và Tiêu Trường Khanh là một trường hợp như thế. Cố Thanh Chi vẫn luôn cho rằng chỉ cần tỏ ra thờ

ơ lạnh nhạt thì Tiêu Trường Khanh sẽ biết nàng không yêu hắn, nhưng chính vì Cố Thanh Chi tự cho là đúng,

không chịu nói rõ ràng nên Tiêu Trường Khanh mới có những mong đợi hão huyền, lừa mình dối người,

Chừng nào Cổ Thanh Chi còn chưa chính miệng nói ra, Tiêu Trường Khanh vẫn sẽ nghĩ rằng trong tim nàng có

hắn, dần dần đánh mất lý trí, càng ngày càng cố chấp. Có đôi khi chính hắn cũng không rõ rốt cuộc thê tử có yêu

mình hay không, ngày một lún sâu vào sự tra tấn đầy đau khổ.

Bây giờ nói thật sẽ khiến Tiêu Hoa Ung thấy hụt hẫng và mất mát, sẽ phá vỡ bầu không khí tươi đẹp này, nhưng

không yêu là không yêu, không thể vì đối phương là người tốt, không nỡ làm hắn tổn thương mà mập mờ được,






như vậy sẽ khiến hắn ấp ủ chờ mong, sau này còn đau khổ hơn.

Nếu bảo Tiêu Hoa Ung không thấy mất mát thì chính là lừa mình dối người, có điều cảm xúc ấy chỉ thoáng qua

trong nháy mắt, hắn vẫn đắm chìm trong hân hoan, còn siết tay nàng chặt hơn: “UU, cảm ơn nàng vì đã thẳng thắn

với ta, sau này nàng cứ tiếp tục như thế nhé. Nếu có một ngày nàng thích ta, hi vọng nàng cũng có thể nói thật cho

ta biết”

Thẩm Hi Hòa lặng thinh chốc lát rồi mới gật đầu: “Được.”

Có lẽ cả đời này Thẩm Hi Hòa cũng không thể quên được niềm vui sướng của Tiêu Hoa Ung trong giây phút ấy,

tựa như gió xuân thổi qua, trăm hoa đua nở khắp thành, tựa như ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, tựa như muôn

nghìn ánh sao sáng ngời giữa thinh không.

Niềm vui đong đầy trong nụ cười của hắn dường như lan tràn sang Thẩm Hi Hòa, khóe môi nàng cũng cong cong.

Nụ cười của nàng nhẹ nhàng và thanh nhã, tựa như con người của nàng vậy, làm Tiêu Hoa Ung suýt nữa không

cầm lòng được mà ôm chầm lấy nàng. Đầu ngón tay hắn giật giật, cố gắng lắm mới kiềm chế được.

Vẫn chưa phải lúc, hắn không thể nóng vội được, rồi hắn sẽ có những gì vốn thuộc về hắn.

Tiêu Hoa Ung nắm tay Thẩm Hi Hòa đi đến bên cửa sổ, bên ngoài là đèn đuốc chói ngời lóa mắt.


Thẩm Hi Hòa đang định rút tay ra, bên ngoài chợt xôn xao, Tiêu Hoa Ung chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nàng mau nhìn kìa”

Giữa sân có một trụ đèn cao ngất đang được thắp sáng, ánh đèn rực rỡ làm lu mờ cả ánh trăng, trông xa tựa như

một ngọn tháp, nổi bật giữa những ngọn đèn bình thường khác.

Bên trên trụ đèn là một chiếc đèn kéo quân, bên trong có nến, sau khi thắp nến lồng đèn sẽ xoay tròn. Khi đèn xoay,

những hình ảnh sống động không ngừng xuất hiện, kể lại câu chuyện một đôi nam nữ từ buổi đầu gặp gỡ, sinh

lòng cảm mến, sau đó nam tử tặng cho nữ tử một cây trâm vàng, rồi hai người thành hôn, cầm sắt hài hòa.

Từ một đôi vợ chồng son, hình ảnh dần biến đổi thành một gia đình ba người hòa thuận ấm êm, sau đó là tuổi xế

chiều nương tựa lẫn nhau, và rồi cùng nắm tay nhau lúc bạc đầu.

Chỉ có không đầy mười bức tranh mà đã khắc họa nên cuộc đời một đôi phu thê.

Tết Nguyên tiêu vốn có tập tục thổ lộ tình cảm, những phương thức dùng đèn biểu đạt mong ước bên nhau trọn đời

như thế này quả là sáng tạo, thu hút sự chú ý của toàn thành, ai nấy xôn xao bàn tán không biết lang quân nhà nào

lại tốn công đến vậy.

Có vài nữ lang dễ xúc động âm thầm rơi lệ, có những phụ nhân tuổi xế chiều trong người lại ngẫm đến ta, vừa hâm

mộ mà lại xót xa phận mình.

“Điện hạ..” Thẩm Hi Hòa quay sang nhìn Tiêu Hoa Ung.

“Đây là mong ước của ta về cuộc sống sau này của đội ta, ta muốn bách tính toàn thành làm chứng, đợi sau khi


thành thân rồi, ta sẽ loan báo cho tất cả cùng biết ta đã chuẩn bị chiếc đèn này vì nàng. Ta là Thái tử, là gương cho





bách tính noi theo, đã hứa thì phải giữ lời”

Tiêu Hoa Ung nắm tay Thẩm Hi Hòa chặt hơn, đôi mắt đen láy nhìn nàng chăm chú: “Lời hứa của ta với nàng có

thiên hạ làm chứng, để bọn họ xem Thái tử của bọn họ có phải người nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói gói vàng hay

không”

Nếu bọn họ đã được tứ hôn, hắn sẽ tuyên bố với dân chúng toàn thành rằng những gì trước mắt họ đều được làm vì


nàng, để nàng trở thành người phụ nữ được hâm mộ nhất trên đời, hắn muốn trao cho nàng tất cả những gì mà phụ

nữ trong thiên hạ hằng ao ước.

Tiếc là bọn họ còn chưa được chính thức tử hôn, hắn không tiện rêu rao quá mức, sợ ảnh hưởng đến thanh danh

của nàng, đành đợi sau hôn lễ mới có thể loan báo tin tức này.

Những bức tranh trên đèn là do tự tay hắn vẽ, tuy chỉ là vài nét đơn giản nhưng cũng rất giống thật, có điều số

người từng gặp bọn họ không nhiều, khoảng cách lại xa nên chỉ có thể thấy được tranh vẽ một nam một nữ.

Trước tình cảm da diết, một lòng một dạ dành cho mình của Tiêu Hoa Ung, Thẩm Hi Hòa bỗng chốc không biết

phải nói gì.

Nàng có rung động không?

Có chứ.





Nàng cũng là một người bình thường, sao có thể không vui sướng và cảm động trước tình cảm chân thành đến vậy?

Nhưng cảm xúc rung động ấy chi xuất hiện trong thoáng chốc, tựa như một ngôi sao bằng lướt qua bầu trời đêm, để lại hình ảnh ngời

sáng trong ký ức nhưng không thể tìm lại được. “UU không cần phải nhiều lời, chi mong những gì ta làm không khiến nàng thấy áy

náy” Tiêu Hoa Ung dịu dàng lên tiếng.

“Nếu ta nói ta chẳng áy náy gì thì có… vô tình quá không?” Thầm Hi Hòa bật cười.





Quả thật nàng chẳng thấy áy náy gì, nàng đã nói hết những lời nên nói mà Tiêu Hoa Ung vẫn không thay đổi thì nàng đành chịu, nàng

nào có quyền can thiệp hay ngăn cản hắn. “Như vậy mới là Thầm Hi Hòa ta biết.” Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng lắc đầu, lặng thinh một

lát rồi hỏi khẽ, “Nhưng mà… nàng có rung động chút nào không?” Bốn bề là tiếng ca bay bồng, tiếng cười nói ồn ào náo động, ánh

đèn rực rỡ muôn màu tôn lên gương mặt anh tuấn của hắn.