Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tuyết rơi lả tả, phủ lên mặt đất một lớp mỏng như thảm lông dê Tây Bắc, nhẹ nhàng bao trùm đình đài lâu các,
phản chiếu á3nh nến lấp lóa.
Đương lúc cuối Đông, cảnh sắc trông thật ảm đạm thê lương, cỏ cây khô héo, chỉ có hoa mai ganh đ1ua cùng hoa
tuyết.
Thẩm Hi Hòa mặc váy màu trắng ngà thêu hoa mai, khoác áo choàng viên lông bảo màu trắng bạc, 9ngồi bên chậu
than đọc tài liệu Mạc Viễn đem đến, trong đó là những hàng chữ chi chít viết về tiểu sử Tam vương tử Mục N3ỗ
Cáp của Đột Quyết.
Thông qua câu từ, Thẩm Hi Hòa có thể hình dung dáng vẻ của Mục Nỗ Cáp trong đầu, không phải8 là ngoại hình
cụ thể mà là tác phong và tính cách của hắn.
“Hắn ta là người khôn khéo, có tinh thần cảnh giác cao độ, lại có võ nghệ cao cường.” Thẩm Hi Hòa đặt xấp giấy
xuống, cầm lấy chiếc lò sưởi tay Trân Châu đưa sang, “Muốn gài bẫy hắn ta thì phải thành công ngay chiêu đầu
tiên.”
Bằng không, hắn ta sẽ cảnh giác hơn trước, muốn ra tay lần nữa không phải là dễ.
“Quận chúa, Mục Nổ Cáp cũng đang thăm dò quận chúa đấy.” Mạc Viễn nói.
“Thái tử điện hạ đã so chiều cùng hắn khi đến cứu viện phụ thân.” Thẩm Hi Hòa cười nói, “Giữa chốn Kinh thành
này, Thái tử điện hạ qua lại với ta nhiều nhất, Mục Nỗ Cáp muốn thăm dò ta cũng là dễ hiểu.”
Chỉ e hắn ta muốn thăm dò Tiêu Hoa Ung thông qua nàng, Thẩm Hi Hòa đang lo không biết làm thế nào để chủ
động ra tay mà không khiến cho Hữu Ninh để nghi ngờ, nếu Mục Nỗ Cáp tự mò tới cửa, nàng sẽ bớt được khối
việc.
“Quận chúa đừng lấy chính mình làm mồi câu đấy nhé.” Trân Châu hiểu ngay Thẩm Hi Hòa đang nghĩ gì, vội vàng
khuyên nhủ.
Đoản Mệnh nhảy lên bàn, toan ăn vụng bánh ngọt, Thẩm Hi Hòa thấy vậy bèn ôm lấy nó, vuốt ve bốn chân lông xù
của nó, làm Đoản Mệnh kêu meo meo: “Các em nghĩ nếu muốn dò xét Thái tử điện hạ thông qua ta thì hắn ta sẽ
làm thế nào?”
“Quận chúa thường ở trong phủ ít khi ra ngoài, hắn ta không dám xông vào quận chúa phủ bức bách quận chúa
đầu.” Hồng Ngọc nói.
Bích Ngọc tiếp lời “Lúc ra ngoài quận chúa cũng có hộ vệ theo sát hắn ta không có nhiều tùy tùng không dám tùy
tiện ra tay với quận chúa được.”
Tử Ngọc chớp mắt, ở đây nàng ta không có quyền lên tiếng.
Trân Châu trầm ngâm chốc lát: “Mồng Sáu là sinh nhật Đại vương phi, Đại vương phi đã gửi thiệp mời, nếu hắn ta
đến dự thì đó là thời cơ tốt.”
Vả lại, nếu vụ việc xảy ra tại Đại vương phủ, Hữu Ninh để sẽ khó điều tra hơn, hiềm nghi của Tiêu Hoa Ung sẽ
giảm bớt.
“Có điều, chắc chắn Thái tử điện hạ sẽ không đến dự.”
Cả triều đều biết sức khỏe Thái tử không được tốt, xưa nay không tham dự các yến tiệc không quan trọng, đây lại là
sinh nhật Đại vương phi chứ cũng chẳng phải sinh nhật Đại vương, chưa chắc bọn họ đã gửi thiệp mời Thái tử.
Năm ngoái, Thái tử điện hạ cũng không đến dự sinh nhật Định vương phi.
“Hắn có muốn đến ta cũng không cho.” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, Thái tử điện hạ thích nàng, cho dù hắn không mời
mà đến thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ.
Trân Châu thắc mắc: “Nếu điện hạ không đến thì Mục Nỗ Cáp việc gì phải ra tay?”
Thẩm Hi Hòa gãi cổ Đoản Mệnh, nàng hơi cúi người, khiến mái tóc óng ả rũ xuống che khuất nửa mặt, ánh lửa bao
trùm cả người nàng, tạo thành một vầng sáng ấm áp, trông rất đỗi dịu dàng: “Giữa đàn ông với nhau, muốn kích
thích cơn phẫn nộ của đối phương thì ngoài giết người nhà ra, một biện pháp khác là cướp đoạt quyền thế, địa vị
hoặc… mỹ nhân của hắn.”
Trân Châu giật mình, Bích Ngọc và Hồng Ngọc cũng biến sắc.
“Ý quận chúa là… Mục Nỗ Cáp muốn… làm chuyện bất chính với quận chúa?” Đến cả người trì độn như Tử Ngọc
cũng hiểu được.
“Sao hắn ta dám?” Trân Châu nghĩ trừ khi Mục Nỗ Cáp bị điên, bằng không hắn ta nào dám nhúng chàm Thẩm Hi
Hòa? Hắn ta là Đột Quyết vương tử, Tây Bắc vương lại là bức tường thành mà Đột quyết không tài nào công phá