Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Thẩm Hi Hòa chỉ có thể nói chừng ấy, nhiều lời hơn chỉ khiến người ta sinh lòng ác cảm. Tề Bồi có nghe hay không,
có thể buông bỏ thù hậ3n hay không thì còn tùy vào cậu ta.
Sau này, thiện hay ác cũng tùy cậu ta lựa chọn.
Thẩm Hi Hòa bước ra khỏi cửa, cảm n1hận được gió lạnh ập tới, nàng dừng bước, ngoài đầu lại: “Tề Bồi, a huynh
cậu là người thế nào?”
“A huynh ta tuy là thương nhân9 nhưng tính tình trường nghĩa, làm ăn uy tín. Năm nào huynh ấy cũng quyên tặng
cho Cô Độc Viện và Bị Điện Viện, lại cúng dường cho chùa3 miếu đạo quan.” Trong lòng Tề Bồi, ca ca là người
quang minh lỗi lạc nhất.
Trời đã hứng sáng, Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Khi nào c8ảm thấy lòng mình dao động, hãy thử nghĩ xem a huynh
cậu muốn cậu trở thành một người thế nào.”
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa ra khỏi cửa, dấn bước trong gió rét.
Tề Bồi nhìn qua song cửa sổ, dõi theo bóng lưng nàng. Gương mặt thanh nhã của nàng dịu dàng như nắng ấm ngày
xuân, nổi bật giữa những cành mai đỏ thắm và tuyết trắng mênh mang, lời nàng vừa nói khắc sâu vào lòng cậu ta.
A huynh muốn cậu ta trở thành người như thế nào?
Tề Bồi thất thần, rơi vào trầm tư, thầm nhớ lại lời a huynh từng dạy.
“A Bồi, sau này để phải kiên cường, chính trực, a huynh không mong đợi giàu sang phú quý, không mong đề xuất
chúng hơn người, chỉ mong độ sống mà không thẹn với lương tâm.”
Khóe mắt Tề Bồi cay cay, nước mắt lăn dài trên má, nhỏ giọt trên mu bàn tay, Tề Bồi không kìm được mà khóc nức
nở.
Xa xa, Thẩm Hi Hòa nghe được tiếng khóc không kiềm chế của Tề Bồi thì vui mừng tươi cười, có thể mặc sức mà
khóc là tốt rồi.
Thẩm Hi Hòa rời khỏi viện tử được sắp xếp riêng cho Tề Bồi, chợt thấy Hồng Ngọc hấp tấp chạy tới: “Quận chúa,
Mạc Viễn về rồi ạ.”
Thẩm Hi Hòa nhanh chân đi đến chính đường, thấy Mạc Viễn đang đứng đó, dáng vẻ mệt mỏi, có phần tiêu tụy:
“Phụ thân ta ổn chứ?”
“Quận chúa, may mà lần này điện hạ đến kịp thời…” Mạc Viễn không cố tình khen ngợi Tiêu Hoa Ung, chỉ kể lại
đúng sự thật cho Thẩm Hi Hòa nghe
Bọn họ không ngờ Đột Quyết dám bất chấp nguy cơ nổ ra chiến tranh giữa hai nước để âm thầm lẻn vào, mai phục
mấy ngày liền giữa chốn băng tuyết mênh mông, sẵn sàng bỏ ra một cái giá đắt để ám sát Thẩm Nhạc Sơn.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa hết sức biết ơn Tiêu Hoa Ung: “Thái tử đâu?”
“Ngựa của Thái tử nhanh hơn chúng ta nhiều, có lẽ đã hồi cung sáng nay hoặc tối qua rồi.” Mạc Viễn đáp. “Hắn có
bị thương không?” Thẩm Hi Hòa hỏi. “Không ạ.” Thái tử điện hạ còn cùng vương gia đối ẩm rồi ngủ lại trong trận
một đêm nữa cơ.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa mới yên tâm: “Huynh mau đi tắm đi, rồi dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, chuyển này mọi người
vất vả rồi.”
“Đây là trách nhiệm của thuộc hạ, quận chúa đừng nói vậy.” Mạc Viễn chắp tay, “Thuộc hạ cáo lui.” Thẩm Hi Hòa
quay sang hỏi Trân Châu: “Trân Châu, em bảo ta nên cảm tạ Thái tử điện hạ thế nào đây?”
Trân Châu vẫn còn bị thương nhưng hành động không có gì bất tiện, nên vẫn hầu hạ Thần Hi Hòa bình thường.
Nàng ta suy nghĩ một chốc rồi nói: “Thái tử điện hạ đã cứu vương gia, hắn vương gia đã hậu tạ rồi, quận chúa chỉ
cần nói lời cám ơn là được.
Thẩm Hi Hòa thấy cũng phải, có chuẩn bị quà quý giá đi nữa thì chưa chắc Tiêu Hoa Ung đã nhận, bèn nói: “Mai
chúng ta đến Đông cung thăm Thái tử điện hạ.”
Thôi thì làm món gì đó cho Tiêu Hoa Ung vậy, tiết trời đang lạnh thế này, không thể nấu sẵn trong phủ rồi đưa đi
được, đành phải đến Đông cung rồi mới bắt tay vào nấu. Đông cung không thiếu nguyên liệu nấu ăn, nàng chỉ cần
mang theo một lọ tương tự làm, lại đào một vò rượu hoa cúc ủ lúc Thẩm Vân An còn ở đây là được.