Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hai chủ tướng trọng thương, quân Đột Quyết hoảng loạn, hối hả rút lui. Mục Nỗ Cáp không cam lòng nhưng cũng
đành để thủ hạ đưa mình đi. Bọn chúng đã3 bỏ ra một khoản không nhỏ để trù bị cho lần tập kích này, muốn tiêu
diệt Thẩm Nhạc Sơn bằng được.
Khi đó, hoàng triều sẽ loạn, tạo điều ki1ện cho Đột Quyết đục nước béo cò. Không ngờ kế hoạch lại bị một tên tiểu
tướng phá hủy, Mục Nỗ Cáp nhìn Tiêu Hoa Ung chòng chọc, muốn khắc ghi gươn9g mặt này vào lòng, sau này
nhất định gã sẽ đòi lại món nợ trúng tên hôm nay.
Tiêu Hoa Ung thong dong ngồi trên lưng ngựa, chắp tay với Thẩ3m Nhạc Sơn đang giục ngựa về phía mình: “Đa tạ
vương gia đã cứu mạng.”
Đội ngũ của Thẩm Nhạc Sơn cũng đuổi tới nơi, thấy các ái tướng của m8ình vẫn bình an, không ai thương vong,
Thẩm Nhạc Sơn mừng rỡ: “Phải là vị thần đa tạ điện hạ mới đúng.” Ông cứ tưởng đây chỉ là một trận mai phục quy
mô nhỏ, đến khi cùng Tiêu Hoa Ung xông lên, Thẩm Nhạc Sơn mới nhận ra mức độ nguy hiểm của cuộc tập kích
này. Nếu ông một thân một mình mở đường thể nào cũng bị thương, các thuộc hạ thương vong vài người là ít.
“Hỗ trợ vương gia là trách nhiệm của Ung.” Tiêu Hoa Ung mỉm cười khiêm tốn.
Thẩm Nhạc Sơn nhìn Tiêu Hoa Ung với vẻ dò xét, nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó vung roi giục ngựa lao đi. “Điện hạ
thật oai phong!”
“Tài bắn tên của điện hạ quả là xuất chúng!”
“Điện hạ dũng mãnh phi thường!”
Các tướng sĩ đi theo Thẩm Nhạc Sơn đồng loạt chắp tay đa tạ Tiêu Hoa Ung, đồng thời cất lời ca ngợi, sau đó mới
giục ngựa đuổi theo Thẩm Nhạc Sơn. Tiêu Hoa Ung mỉm cười, cũng cưỡi ngựa đi theo bọn họ rời khỏi khe núi. Gió
tuyết càng lúc càng lớn, gần như không mở mắt nổi, cuối cùng bọn họ cũng đặt chân lên đạo Lũng Hữu, thuộc lãnh
địa Tây Bắc.
Đoàn người phi ngựa chừng hai khắc trong gió rét thì thấy một thị trấn nhỏ. Người dân trong trấn ai cũng nhận ra
Thẩm Nhạc Sơn, vừa thấy mặt ông, mọi người lục tục kéo nhau ra ngoài, tươi cười chào đón, có người còn dẫn theo
một đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi, hỏi Thẩm Nhạc Sơn: “Vương gia, con ta khỏe lắm, ngài hãy đưa nó vào quân đội
đi, để nó đi theo vương gia bảo vệ giang sơn!”
“Ta nữa, thằng nhóc nhà ta khỏe cực, còn ăn như hạm!”
“A Kỳ Nhi, ngươi không nuôi nổi nên mới muốn tống nó vào quân đội để vương gia nuôi thay chứ gì…”
Đám người cười vang, bọn họ tôn kính Thẩm Nhạc Sơn nhưng cũng gần gũi với ông. Thẩm Nhạc Sơn không hề làm
cao, thậm chí còn véo cánh tay thằng bé được đẩy đến bên cạnh mình: “Không tồi, rắn chắc lắm, nhưng cứ để nhà
nuôi thêm vài năm nữa đã, chứ ta không nuôi nổi.”
“Vương gia, chúng ta cũng nuôi không nổi đầu, thằng bé này khỏe ăn quả!” Người đàn ông trung niên nói dí dỏm.
“Ông đến phủ quận thủ hỏi Ngưu Quận thủ thử xem vì sao các ông nuôi con không nổi” Thẩm Nhạc Sơn nói, “Ta
chỉ phụ trách an toàn của mọi người, còn lo cái ăn cái mặc cho dân là việc của triều đình”
“Vương gia đừng nghe hắn nói vớ vẩn, chúng ta ai cũng cơm no áo ấm, đều nhờ triều đình nhân từ rộng lượng.
Một ông lão trông có vẻ là bậc đức cao vọng trọng trong thị trấn đẩy mọi người ra, mời Thẩm Nhạc Sơn vào nhà.
Người nhà tất bật đi đun nước, hâm sữa dê để bọn họ uống cho ấm người.
Tiêu Hoa Ung và Thẩm Nhạc Sơn thay y phục, ngồi trước đống lửa, những người còn lại thì nghỉ ngơi ở các phòng
khác.
Tiếng lửa cháy lép bép vang rõ mồn một giữa gian phòng yên tĩnh, nồi canh xương hàm trên bếp tỏa hương thơm
nức mũi, ánh lửa mạ sắc hồng lên gương mặt Thẩm Nhạc Sơn: “Vị thần có nghe qua những lời điện hạ từng nói với
khuyển tử, cũng biết được tâm lý của điện hạ qua những gì điện hạ đã làm ngày hôm nay. Thật không dám giấu
giếm, trước ngày hôm nay, vị thần vẫn còn nặng lòng ngờ vực điện hạ”
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung mỉm cười nhã nhặn, tựa như bậc con cháu đang lắng nghe lời răn dạy của bề trên. “UU là