Ánh chiều tà le lói, sắc trời dần tối; nhánh cây la đà, màn đêm nặng nề buông xuống.
Dùng bữa tối xong, Thẩm Hi Hòa đi dạo trong sân, vừa tiêu cơm vừa rèn luyện thân thể. “Đập chết nó, đập chết nó đi.”
“Mẹ ta nói nó cắn người, có độc đó!”
“Đập nó, đập nó!” Tiếng trẻ con xen lẫn tiếng địa phương ồn ào huyên náo vọng đến chỗ Thẩm Hi Hòa, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu đau đớn và hoảng sợ của một con vật quái lạ nào đó. Tiếng kêu này khá quen tai, Thẩm Hi Hòa bèn ra khỏi sân, đi về phía phát ra âm thanh.
Mặc Ngọc vội cầm đèn lồng đuổi theo. Trong thôn có một cái sân lớn, giữa sân là một cây đa cổ thụ, trên cây có treo một ngọn đèn luôn được thắp sáng để dân làng thờ phụng, vì vậy dù là buổi tối, trẻ con trong thôn cũng không bị bắt ở trong nhà.
Thẩm Hi Hòa và Mặc Ngọc đến đó, thấy bảy tám đứa trẻ đang vây quanh gốc đa, vác đá nện xuống chỗ rễ cây, một con vật tập tễnh né tránh, thỉnh thoảng còn kêu ré lên, mắt sáng lập lòe.
“Mặc Ngọc.” Thẩm Hi Hòa dừng bước ở rìa sân.
Mặc Ngọc lao đến chỗ cây đa, vung thanh kiếm còn nằm trong vỏ hất tung một viên đá sắp nến trúng con vật rồi nhanh chân rảo bước, bế con vật máu me bê bết lên. Lũ trẻ vốn sợ người lớn, nhất là người nhà đã dặn không được mạo phạm quý nhân, nên thấy Mặc Ngọc và Thẩm Hi Hòa đến, bọn chúng không đuổi theo nữa. “Quận chúa, đây là con gì vậy?” Mặc Ngọc bế con vật thân mình đẫm máu nhưng vẫn giãy giụa như điên.
Nó giống mèo mà chẳng phải mèo, tựa như báo nhưng cũng không phải báo, Mặc Ngọc chưa bao giờ thấy con gì giống vậy cả.
“Em tắm cho nó đi, rồi băng bó vết thương cho nó.” Thẩm Hi Hòa thích sạch sẽ, bây giờ nó quá bẩn, nàng không muốn chạm vào, thậm chí còn không muốn lại gần.
Mặc Ngọc biết Thẩm Hi Hòa cần đến nó nên cũng đối xử với nó tốt hơn một chút, có điều móng vuốt của nó rất sắc, nó tưởng Mặc Ngọc muốn làm hại mình, toan phản kháng lại nhưng chỉ uổng công. Mặc Ngọc tắm rửa, băng bó xong xuôi cho nó mới đem đến chỗ Thẩm Hi Hòa.
Con vật trước mặt Thẩm Hi Hòa đã được tắm táp sạch sẽ, lau khô lông, bộ lông nó giống báo săn, màu sắc rực rỡ, vằn vện đậm màu, lông mượt như nhung, quả là một con vật đáng yêu, Thẩm Hi Hòa đưa tay qua, định sờ một cái.
Nó lại tránh đi, bàn tay Thẩm Hi Hòa vừa giơ đến gần, nó chợt xòe vuốt sắc trong nháy mắt, nhưng còn chưa kịp làm Thẩm Hi Hòa bị thương thì đã bị Mặc Ngọc xách cổ lên, nó bèn kêu rừ.
Đầu ngón tay Thẩm Hi Hòa chọc lên đầu nó, nàng nói: “Mày có kinh nghiệm rồi nhỉ?”
Nó vẫn kêu ư ử, Thẩm Hi Hòa liếc Mặc Ngọc, nàng ta buông tay ra.
Con vật nằm sấp trên bàn, không dám nhúc nhích.
Thẩm Hi Hòa nằm lấy cổ nó, nhìn xuống hạ thể thấy có một cái túi xạ:
“Em đi lấy chiếc hộp đặt cạnh rương dụng cụ điều hương trên xe ngựa đem về đây.” Đây là một loại linh miêu, sống về đêm, vết thương trên đùi hắn là do rơi vào bẫy nhưng may mắn thoát ra được, chạy vào trong thôn thì bị lũ trẻ bao vây, đồng tử của nó giống mèo, đêm đến sẽ phát sáng, lũ trẻ tưởng là quái vật nên muốn giết chết. Linh miêu có túi xạ, có thể chiết thành linh miêu hương cực kỳ quý hiếm.
Linh miêu hương được dùng làm thuốc, có tác dụng giảm đau, an thần, ngoài ra còn đả thông kinh mạch, thấm sâu tận xương, giảm sưng viêm.
Nếu dùng linh miêu hương để điều chế hương, mùi thơm sẽ rất nồng nàn, dịu nhẹ mà thơm lâu, còn có thể khống chế nạn dịch hạch.
Mặc Ngọc đem công cụ tới, Thẩm Hi Hòa bảo Mặc Ngọc kéo đuôi nó, nắm chặt hai chi sau, nàng cầm lấy túi xạ, nhẹ nhàng nặn xạ hương ra.
Ban đầu linh miêu còn vùng vẫy, đồng thời gào thét chói tai, nhưng rồi thấy động tác Thẩm Hi Hòa rất nhẹ, nó bèn ngoan ngoãn nằm yên. Nặn xạ hương xong, Thẩm Hi Hòa còn cẩn thận xoa dầu cho nó.
Linh miêu không bị đau, trái lại còn rất dễ chịu, nó thoải mái nằm sấp xuống, híp mắt ra chiều khoái chí.
Thẩm Hi Hòa cất xạ hương đi, rửa tay quay lại thì thấy nó đã nằm cuộn tròn tại chỗ, xem ra muốn ăn vạ ở đây không chịu đi.
“Thôi được, nuôi mày vài ngày vậy.” Cách ba ngày có thể lấy xạ hương một lần.