Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 197




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





Một lần nữa, uy danh của Thẩm Hi Hòa lại vang dội bốn phương, làm các vị quan lớn chốn Kinh thành phải chết

lặng. Nàng ngang nhiên dẫn hộ vệ xông và3o Tạ quốc công phủ, rốt cuộc lại chẳng bị làm sao, còn Tạ quốc công lại

bị cách chức, thu hồi binh quyền. Việc này chẳng giấu được ai, dù mọi người1 đều thăm dò được rõ ràng nhưng

vẫn thấy Thẩm Hi Hòa ẩn chứa điều gì đó đáng sợ.





Nhẩm tính lại, từ khi nàng vào Kinh đến nay, ai có khúc mắ9c với nàng đều rơi vào kết cục chẳng tốt đẹp gì, cho dù

kẻ đó là thế gia đại tộc, huân quý hay hoàng thân quốc thích đi nữa. Không thấy Trường Lăng3 công chúa mới quất

cho con ngựa của Thẩm Hi Hòa một roi, sau đó bỗng dưng trầm mình xuống đầm làm mồi cho mãng xà một cách

bí ẩn đó sao?





T8rước khi đắc tội Thẩm Hi Hòa, Trường Lăng công chúa cũng không ít lần kiêu căng ngang ngược mà có lần nào

bị xui xẻo đầu? Nàng ta là con vua, vậy mà gặp phải Chiêu Ninh quận chúa còn thê thảm là thể, nếu báo cái chết

của Trường Lăng công chúa không liên quan gì đến Chiêu Ninh quận chúa thì ai mà tin được!





Trước kia, bọn họ luôn cung kính, nhún nhường với Chiêu Ninh quận chúa, nay chỉ muốn tránh nàng thật xa!





Thẩm Hi Hòa không bận tâm người ngoài nói gì về mình, nhân dịp hôm sau là ngày Đào Chuyên Hiển được nghỉ,

nàng đến Đào phủ một chuyến, vui vẻ ở bên Đào Chuyên Hiển và đại cữu mẫu cả ngày.





Thật ra nàng rất muốn đến Đông cũng tìm Tiêu Hoa Ung để gặp Tốn vương, nhưng vì không muốn để người khác

ngờ vực nên buộc phải kiềm chế. Nàng định đợi thêm hai ngày nữa rồi sẽ đi tìm Tiêu Hoa Ung, không ngờ đêm ấy

vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì Trân Châu bông tìm nàng và nói: “Quận chúa, ngoài phú có người cầu

kiên, nói là quận chúa cứ nhìn thứ này là hiểu.”





Thẩm Hi Hòa khoác áo choàng, mở chiếc hộp ra, bên trong là một cái túi thơm đuổi rắn. Trí nhớ Thẩm Hi Hòa rất

tốt, nàng đã tặng túi thơm cho rất nhiều người nhưng vẫn nhớ chiếc túi này là dành cho Tiêu Hoa Ung. Hắn được

nàng tặng hai cái, chẳng hiểu sao hôm sau lại giận dỗi với nàng.





Thẩm Hi Hòa trầm tư trong chốc lát rồi lấy cây trâm bạc chạm hình lá bạch quả vấn tóc lên một cách đơn giản, dẫn

theo Trân Châu và Mặc Ngọc ra phủ, đi đến chỗ chiếc xe ngựa đang dùng ngoài cổng sau.





Đánh xe là một cậu thiếu niên lạ mặt, dáng người cao ráo, sắc mặt lạnh nhạt, mắt nhìn thẳng về phía trước. Thấy

nàng đi tới, đối phương vội cung kính làm lễ, sau đó rèm xe được vén lên, một bàn tay thon dài Xòe ra.





Thẩm Hi Hòa không nhiều lời, đưa tay cho hắn, để Tiêu Hoa Ung kéo mình lên xe ngựa, Trân Châu theo sau, còn

Mặc Ngọc thì ngồi bên ngoài.





“Nàng không sợ có người lấy thứ này làm mồi dụ mình sao?” Thẩm Hi Hòa vừa thấy tủi thơm liền đến ngay, thấy

nàng tin tưởng mình như vậy, Tiêu Hoa Ung vừa mừng vừa lo.





“Điện hạ đang nghi ngờ trí thông minh của ta hay là không tin tưởng vào năng lực của mình?” Thẩm Hi Hòa lạnh

nhạt hỏi hẳn.





Dù thứ nàng tặng Tiêu Hoa Ung chẳng quý giá gì, không cần cất giấu thì hắn cũng nên tiêu hủy hoặc giữ gìn cẩn

thận, nếu để rơi vào tay người khác chứng tỏ năng lực của hắn quá kém.





Nếu nàng không biết phân biệt thật giả, dễ dàng bị lừa mắc bẫy chỉ vì một cái túi thơm thì đó là do nàng không đủ

thông minh.





Tiêu Hoa Ung biết mình quá quan tâm nên mới rối rắm như vậy, còn nàng thì chẳng có tí tình ý nào, nhưng hắn lại

thích cách ăn nói gãy gọn của nàng, bèn cười nói: “UU cứ yên tâm, thứ nàng tặng cho ta nhất định sẽ không rơi vào

tay người khác.”





Nói rồi, hắn nhìn nàng chăm chỉ, ánh mắt dịu dàng.





Thẩm Hi Hòa không trang điểm tỉ mỉ như thường ngày, chẳng hề tô son điểm phấn, có lẽ vì sắp uống hết Thoát Cốt





Đan nên nước da trắng mịn nõn nà, gò má phớt hồng như sắc hoa đào, cánh môi đỏ thắm.





Nàng chỉ vấn tóc bằng một cây trâm bạc chạm hình lá bạch quả trông như cánh bướm dập dờn, đơn giản mà thanh

nhã, tựa hồ một đóa hoa ưu đàm chỉ nở rộ vào ban đêm, mang một vẻ đẹp thanh lệ thoát tục. Thẩm Hi Hòa làm

như không thấy ánh mắt long lanh trìu mến của Tiêu Hoa Ung: “Điện hạ giam giữ Tốn vương bên ngoài cung à?”





“Ông ta còn sống sờ sờ, làm sao ta đưa về Đông cung được?” Tiêu Hoa Ung vẫn nhìn nàng không rời mắt, “Vả lại

nếu giam ông ta trong Đông cung, ông ta mà chạy trốn được thì có thể chạy thẳng đến chỗ bệ hạ còn gì?”





Nếu còn cách nào khác, Tốn vương sẽ không tìm Hữu Ninh đế, nhưng một khi đã cùng đường bị lối, chẳng hạn

như hiện giờ, nhất định ông ta sẽ làm vậy, cho dù đường sống không lớn nhưng dù gì cũng còn hi vọng.





“Ta cứ ngỡ điện hạ có thể tùy ý đi lại trong cung thì cũng có thể đưa người vào cung, đừng nói một người mà là

mười người cũng được. Chỉ cần điện hạ muốn thì việc này chẳng khó gì.” Thẩm Hi Hòa thản nhiên nói.





Tiêu Hoa Ung nhướng mày: “Thì ra UU cho rằng ta tài giỏi đến vậy cơ à…” Chữ “à” cuối cùng được nhấn nhá thật

dài, lại thêm chất giọng lành lạnh đặc trưng của hắn, nghe có phần gợi cảm.





Trân Châu nghe mà rùng mình, chỉ muốn chà xát hai tay nhưng lại không dám vi phạm quy củ.





Thẩm Hi Hòa không khó chịu nhưng không thích giọng điệu này cho lắm, cảm thấy hơi ngả ngớn.





Có điều chủ tớ hai người vẫn kiềm chế được, xe ngựa chợt xÓc này, người đánh xe không phải ai khác mà chính là





Địa Phương, đệ đệ của Thiên Viên. Trước khi giao phó nhiệm vụ cho hắn, Thiên Viên đã cẩn thận dặn dò: “Điện hạ

muốn dân quận chúa đi cùng, đừng trách ca ca không nhắc đệ, khi ở trước mặt quận chúa… ừm, điện hạ có hơi

khác biệt so với thường ngày, có nghe có thấy cái gì thì cũng phải làm như tai điếc mắt mù, đừng để ý.”





Lúc ấy hắn còn xem thường, nghĩ bụng mình đi theo điện hạ từ bé, đã chứng kiến đủ mọi dáng vẻ của điện hạ rồi

cơ mà!





Chắc chắn là Thiên Viên ghen tị khi thấy điện hạ triệu tập mình nên mới ra sức ly gián mình và điện hạ.





Kết quả, vừa rồi đột nhiên nghe điện hạ nói vậy, hẳn nhất thời không kịp phản ứng, cây roi trong tay suýt rơi

xuống đất, sượt nhẹ qua mông ngựa, làm nó rùng mình khó chịu, khiến cỗ xe hơi chao đảo.





Ca ca nói điện hạ mà gặp quận chúa sẽ khác với thường ngày nhưng lại không nói là khác biệt kiểu này! Hắn là ca

ca ghen tỵ khi thấy hắn được điện hạ trọng dụng nên cố tình nói không rõ ràng để hắn phạm sai lầm trước mặt điện

hạ! Chiếc xe hơi lắc lư, Địa Phương nhanh tay trấn an con ngựa để xe ngựa mau chóng ổn định.





Hắn thầm nghĩ, mình phản ứng nhanh thế này, không biết điện hạ có nhận thấy xe ngựa chao đảo không nhỉ?





Hắn không biết rằng khi xe ngựa vừa xóc nảy, Tiêu Hoa Ung đã sáng mắt lên, vươn tay ra định đỡ lấy Thẩm Hi

Hòa, muốn ôm mỹ nhân vào lòng, kết quả xe chỉ lắc lư một tí!





Chỉ một tí mà thôi!





Thẩm Hi Hòa chẳng xê dịch mảy may, chỉ hơi nghiêng người trong nháy mắt, Tiêu Hoa Ung đành rụt tay về, nụ cười trên mặt cứng đờ!





Dường như Thẩm Hi Hòa cũng phát hiện Tiêu Hoa Ung muốn đỡ mình, thấy hắn hơi xấu hổ bèn khéo léo lên tiếng: “Cảm ơn điện hạ.”





Tiêu Hoa Ung: “…”





Vốn dũ hắn đã âm thầm rụt tay về, giờ lại bị nàng vô tình nói toạc ra, làm hắn tưởng mình đã bị nàng nói trúng tim đen, càng thêm mất mặt.