Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 167




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





GẶP NẠN





Đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa bị Tiêu Hoa Ung từ chối gặp mặt ngay ngoài cửa, nàng cũng không cưỡng cầu, chỉ hỏi

Thái tử điệ3n hạ đã tỉnh hay chưa, biết hắn đã tỉnh liền quay về.





“Nàng nói gì?” Tiêu Hoa Ung hỏi.





“Quận chúa chỉ hỏ1i điện hạ đã tỉnh chưa, có gì đáng ngại không.” Thiên Viên thành thật đáp.





Tiêu Hoa Ung chậm rãi nhắm mắt lại, b9ỗng nhiên bật cười tự giễu, hắn biết rõ kết quả mà vẫn ấp ủ tia hy vọng

mong manh, lừa mình dối người. Hắn chưa bao giờ 3nghĩ rằng sẽ có ngày mình hèn mọn đến thế.





Tim hắn đau nhói từng cơn, thì ra cảm giác đau lòng mà người ta nói l8à thế này đây, quả là cực hình đáng sợ nhất

trên đời.





“Thiên Viên, cô muốn lấy lại trái tim mình…” Có phải một khi lấy lại rồi, nỗi đau thấu tận tâm can này sẽ không còn

nữa, hắn sẽ quay trở lại làm một người thản nhiên trước mọi đổi thay của cuộc đời?





Hắn từng nói nếu trái tim nàng quá băng giá, hắn sẽ sưởi ấm trái tim nàng, nếu nàng không có tim, hắn sẽ chia cho

nàng một nửa trái tim mình.





Nhưng đến nay hắn mới biết, không phải là nàng không có trái tim, cũng không phải là tính tình lạnh nhạt, mà là

nàng quá kiên định, không thay đổi vì bất cứ ai!





Hắn không thể lay động được người như nàng, cũng không thể bước vào trái tim nàng. “Điện hạ nói gì cơ?” Tiêu

Hoa Ung nói quá nhỏ, gần như thì thầm, Thiên Viên không nghe rõ.





Tiêu Hoa Ung lại nói: “Cô không muốn nghe tin tức gì về nàng nữa.”





Thiền Viện sửng sốt, lúc này mới nhận ra sự tình nghiêm trọng hơn mình nghĩ nhiều.





Đây là lần đầu Tiêu Hoa Ung lui bước, sau khi hiểu được con người Thẩm Hi Hòa, hắn không biết mình còn có thể

tự tin giành được trái tim nàng nữa không, cũng không dám chắc liệu sau này sự hờ hững của nàng có khiến hắn

hoàn toàn thay đổi, thương tích đầy mình hay không.





Hắn không sợ bị thương, chỉ sợ sau đó mình sẽ không kiềm chế nổi mà làm tổn thương nàng.





Đến tận giờ phút này, hắn vẫn không nỡ làm tổn thương nàng, đã vậy buông tay sớm thì hơn.





Có thể bọn họ mới không ai nợ ai.





Thẩm Hi Hòa không biết Tiêu Hoa Ung lại thông minh đến thế, chỉ dựa vào tên của Đoản Mệnh mà cũng có thể

đoán ra tâm tư của nàng





Tiêu Hoa Ung không gặp, nàng bèn quay về, dọc đường gặp được Trường Lăng công chúa. Nàng ta ngã dập mũi

đã khá lâu nhưng vì không nghe lời y sự nên trên mũi có dấu tích, sống mũi bị gãy, ở giữa gồ lên khiến cho mũi bị

khoằm, nhìn chính diện không quá nghiêm trọng nhưng khi nhìn nghiêng lại rất quái dị.





Thấy Thẩm Hi Hòa, ánh mắt Trường Lăng công chúa lạnh đi, tựa như một con rắn độc ẩn nấp trong lùm cỏ, chỉ hận

không thể nhào tới cắn xé Thẩm Hi Hòa một phen, song lần này nàng ta không lại gần nàng mà chỉ nhìn chằm

chằm trong chốc lát rồi rẽ qua lối khác.





“Sao nàng ta lại nhìn tỷ tỷ như thế?” Tiết Cần Kiều đi ngay sau lưng Thẩm Hi Hòa, ánh mắt của Trường Lăng công

chúa làm nàng ta chán ghét vô cùng.





Thẩm Hi Hòa nhìn Tiết Cẩn Kiều, nghiêm mặt nói: “Nàng ta ghen ghét nhan sắc của ta.”





Nghe vậy, Tiết Cẩn Kiều gật đầu đồng tình: “Cũng là lẽ thường.”






Trong suy nghĩ của Tiết Cần Kiều, mọi phụ nữ trên đời đều phải ghen tỵ với dung nhan của Thẩm Hi Hòa.





Nàng ta là ngoại lệ, vì nàng ta thích ngoại hình của Thẩm Hi Hòa.





Thẩm Hi Hòa dẫn Tùy A Hỉ đi thăm Tiêu Hoa Ung ba ngày liền, lần nào cũng bị Thiên Viên từ chối khéo. Thiền

Viện cũng rất khó xử.





Hắn biết điện hạ đang giận, cũng không biết khi nào mới nguôi ngoai, hắn lại không dám đắc tội Thẩm Hi Hòa, sợ

sau này bị điện hạ tính sổ, đành vắt óc kiểm cớ sao cho thỏa đáng.





Cho dù lần nào Thiên Viên cũng nói đầu ra đấy, nhưng Thẩm Hi Hòa không ngốc, nàng nhận ra Tiêu Hoa Ung thật

sự không muốn gặp mình.





Nàng ngẫm nghĩ một hồi, hình như mình không làm gì chọc giận hắn cả.





Đàn ông thật khó đoán mà!





Nghĩ không ra, Thẩm Hi Hòa dứt khoát gạt sang một bên không thèm nghĩ nữa, hội săn mùa Thu chỉ vỏn vẹn 3

ngày mà nàng đã phí mất nửa thời gian dành cho hắn. Thẩm Hi Hòa nhận lời mời của Bộ Sơ Lâm, còn dẫn theo Tiết


Cẩn Kiều đi cùng để tìm một nơi phù hợp cưỡi ngựa.





“Bộ thể tử, ngươi còn nhớ lần trước đã hứa với ta thế nào không?” Thẩm Hi Hòa buộc ngựa vào một gốc cây, thấy

trước mặt mình có một tổ ong.





“Muội sẽ không bắt ta đi săn hổ thật đấy chứ?” Bộ Sơ Lâm tỏ vẻ đề phòng, ánh mắt cầu xin.





“Ta cần hổ làm gì chứ?” Thẩm Hi Hòa nhìn về phía tổ ong chép miệng, “Ta muốn cái đó kia kìa.”





Giữa vách đá cheo leo là một tổ ong hình bán nguyệt cực kỳ lớn, vách đá dốc đứng không có cây cối gì khác.






“Cái đó à…” Bộ Sơ Lâm vuốt cằm, nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh, “Kể ra có thể thử một lần.”





Nói rồi, nàng ta sai thuộc hạ tìm vải sạch, còn mình thì thử leo lên vách đá thăm dò, Thẩm Hi Hòa đưa nàng ta một

cái túi thơm đuổi rắn. Bộ Sơ Lâm leo lên vách đá, định từ bên này lao qua, dùng trường đao chém đứt tổ ong, bên

dưới sẽ có thuộc hạ đợi sẵn hứng lấy, còn mình thì bám vào vách đá đối diện rồi từ đó nhảy xuống.





Bộ Sơ Lâm bắn tên qua vách đá bên kia làm chỗ đặt chân, xem xét độ chắc chắn của vách đá, cảm thấy ổn mới ngoài

đầu nói với Thẩm Hi Hòa đứng bên dưới: “Đợi lát ta sẽ lấy về cho muội!”





Đúng lúc này, đằng sau có tiếng ngựa hí vang, hình như các công chúa đang so tài cưỡi ngựa cùng vài quý nữ, cả

bọn cùng chạy thẳng về phía này, Thẩm Hi Hòa và Tiết Cần Kiều vội vàng nhường đường. Người dẫn đầu là Lục

công chúa Bình Lăng, theo sau là hai quý nữ, ba người lao vút qua trước mặt Thẩm Hi Hòa, ngay sau bọn họ là

Trường Lăng công chúa. Thấy Thẩm Hi Hòa ngồi trên lưng ngựa đứng ven đường, Trường Lăng công chúa bèn

nhân lúc chạy ngang qua mà vụt roi vào mông ngựa Thẩm Hi Hòa.





Con ngựa giật mình, lập tức lao vụt đi, tốc độ còn nhanh hơn cả Bình Lăng công chúa đang giục ngựa phi nước đại.





Cả đám hoảng sợ siết chặt dây cương, Bình Lăng công chúa ngoái đầu hét lớn: “Tứ tỷ, tỷ làm gì vậy?”





“Sợ gì chứ, Chiêu Ninh quận chúa là con gái của Tây Bắc vương, nữ lang Tây Bắc nào chẳng giỏi cưỡi ngựa? Để

Chiêu Ninh quận chúa cho chúng ta được mở mang tầm mắt đi.” Trường Lăng công chúa ung dung cưỡi ngựa chạy

qua, ánh mắt lạnh băng.





Bình Lăng công chúa liếc nàng ta rồi giơ roi giục ngựa đuổi theo, Tiết Cần Kiều cũng chạy theo, lúc đuổi kịp Trường Lăng công chúa, nàng ta cũng lấy gậy ông đập lưng ông, vụt một roi thật mạnh vào con ngựa cảu Trường Lăng, sau đó chẳng buồn bận tâm đến dáng vẻ hoảng sợ của Trường Lăng, chỉ tập trung đuổi theo Thẩm Hi Hòa.





Thẩm Hi Hòa biết cưỡi ngựa nhưng không quá giỏi, con ngựa phi nước đại làm nàng thấy khó thở, tuy sức khỏe nàng đang dần khi lên nhưng cũng chưa được như người bình thường, cưỡi ngựa tản bộ thì không sao, một khi phi nước đại sẽ không chịu nổi.





Nàng hoàn toàn không có cách nào khống chế con ngựa, nhưng khi tim nhói đau từng cơn, nàng biết mình không thể tiếp tục thế này mãi được, đành nhanh chóng quyết định phải vứt bỏ ngựa. Khi ngựa chạy qua một sườn núi có có cây rậm rạp, Thẩm Hi Hòa bền từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hai tay ôm đầu, cứ thế lăn lông lốc theo triền núi.





Trong đám cỏ dại có bụi gai, làm cánh tay nàng chi chít vết xây xát. Triền núi này dài hơn nàng nghĩ khá nhiều, nàng chứ lăn mãi, sau đó rơi tõm vào đầm nước sâu dưới chân núi, bên trên là thác nước ầm ầm đổ xuống.