Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 161




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





NGƯỜI CÙNG HỌ KHÔNG THỂ KẾT HÔN VỚI NHAU





“Cảm ơn quận chúa đã tặng thuốc.” Tiêu Hoa Ung chìa bàn tay không bị thương ra, Thẩm Hi Hòa chăm chú nhìn

vào mấy ngón tay hắn.





Sau khi từ Thiên Sơn quay về, mỗi lần gặp Tiêu Hoa Ung nàng đều thấy ba ngón tay hắn quấn băng, có lẽ là bị

thương, song 1Thẩm Hi Hòa không biết bị thương thế nào. Thẩm Hi Hòa nhìn chằm chằm lòng bàn tay hắn, không

thấy vết thương gì.





Thẩm Hi9 Hòa đặt thuốc trị thương vào tay Tiêu Hoa Ung, không nhiều lời gì thêm.





Tiêu Hoa Ung cầm hộp thuốc, bắt đầu rắc thuốc b3ột lên trên vết thương, Thẩm Hi Hòa vờ như vô tình liếc qua hai

lần, nhưng không thấy được vết thương gì khác. “Quận chúa, chúng8 ta chuẩn bị xong xuôi rồi này, mau qua đây

hướng dẫn chút đi.” Bộ Sơ Lâm đứng bên đống lửa dùng để nướng thịt, lớn tiếng hộ.





Thẩm Hi Hòa nhìn về phía bọn họ, nghĩ bụng nếu mình không nhúng tay vào, bọn họ thể nào cũng làm qua loa,

bèn đi đến đó.





Nàng không ra tay, chỉ hướng dẫn cho bọn họ tự làm, tuy rằng điều kiện có hạn nhưng chẳng mấy chốc mùi hương

đã thơm nức.





Cả bọn hứng thú bừng bừng, nhao nhao nghển cổ nhón chân, có người còn ra vẻ chóp chép thèm thuồng.





Thẩm Hi Hòa không khỏi bật cười, có món sơn hào hải vị gì mà bọn họ chưa từng ăn chứ? Chẳng qua là tự tay nấu

nướng nên mới coi trọng thế. Ngay khi thịt gần chín tới, bỗng có tiếng vó ngựa vọng đến, là thuộc hạ của Bộ Sơ

Lâm đem cho nàng ta mấy cái ống trúc. “Hôm nay các ngươi sướng nhé, nhờ có quận chúa nên mới được uống

rượu Bì Đồng ta cất trữ bấy lâu.” Bộ Sơ Lâm cầm lấy, chia cho mỗi người một cái ống trúc, giữ lại cho mình một cái,

ân cần đưa cho Thẩm Hi Hòa.





Nàng ta lấy ly rượu đựng trong hộp gấp do thuộc hạ đưa qua, rót cho Thẩm Hi Hòa một ly: “Ngọt lắm, muội nếm

thử xem.”





Đất Thục nổi tiếng về rượu, mùa Xuân ủ rượu trong ống tre, bọc vải bên ngoài, phủ lá chuối lên, hương thơm lan

khắp rừng, vị ngọt như mật.





Thẩm Hi Hòa đã sớm nghe danh nhưng chưa từng uống thử, phải nói từ bé đến giờ nàng chưa từng uống rượu, vì

nội tạng suy nhược mà rượu lại quá mạnh, nàng không chịu nổi.





Thẩm Hi Hòa bị ly rượu tỏa hương thơm ngát cuốn hút, bèn cầm lấy nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt lan ra trong

miệng, cảm giác nóng ẩm trôi xuống cổ họng, đi thẳng vào dạ dày, lan tỏa khắp người, xua tan khí lạnh.






“Thế nào?” Bộ Sơ Lâm háo hức hỏi.





“Vị rất ngon.” Thẩm Hi Hòa khen.





Bộ Sơ Lâm vừa lòng mỉm cười, ngửa đầu tu ừng ực cạn sạch, sau đó lấy tay áo lau miệng: “Sức khỏe muội không

được tốt, hôm nay uống thử cho biết thôi, sau này khỏi hẳn rồi, muội muốn uống bao nhiêu ta cũng đưa.”





Nàng ta nói vậy làm cả Tiêu Hoa Ung lẫn Thôi Tần Bách đều sa sầm mặt, nhưng lại có một lang quân khá thân giả

giọng nữ eo éo: “Thể tử à, người ta cũng muốn nữa.”





Lang quân ngồi cạnh hắn hùa theo: “Tiếc là nhan sắc của khanh không được đẹp.”





“Ghét quá đi à…”





Thẩm Hi Hòa biết bọn họ chỉ trêu Bộ Sơ Lâm thể thôi nên cũng không giận, vẫn điềm nhiên như không.





Bộ Sơ Lâm trừng mắt với hai người kia, hất hàm nhìn dòng suối đằng xa: “Rượu Bì Đồng hết rồi, nước suối bao no,

các ngươi muốn không?”





“Không cần, không cần, thế tử không cần khách sáo.” Hai người liên tục xua tay, “Chúng ta nói muốn là muốn ăn

thịt nướng, ăn thịt nướng kìa.” Trước kia Thẩm Hi Hòa có thành kiến đổi với bọn họ, cảm thấy bọn họ chỉ biết chơi

bời lêu lổng, uổng phí thời gian, không có chí tiến thủ. Sau khi quen biết Bộ Sơ Lâm, Thẩm Hi Hòa dần ngộ ra, có

một số người có lẽ buộc phải làm vậy để giữ được tính mạng, có người lại lấy đó làm vui, bọn họ không bắt nạt ai,

không ỷ thế hiếp người, chỉ tìm kiếm niềm vui của riêng mình. Miễn là nhân phẩm đoan chính, phong lưu mà

không hạ lưu, mỗi người có quyền lựa chọn cách sống riêng. Thẩm Hi Hòa hiểu biết hơn về bọn họ, ngược lại, bọn

họ cũng có thiện cảm với thiếu nữ lạnh lùng – người đã giúp bọn họ làm ra món thịt nướng thơm lừng. Bọn họ thấy

có vẻ nàng không đến nỗi lạnh lùng tàn nhẫn, không xem ai ra gì như lời đồn.





Ăn thịt nướng xong, sắc trời dần tối, nửa canh giờ nữa là cổng thành sẽ đóng lại, cả đám cùng lên đường quay về.

Quan càng lớn càng ở gần hoàng thành, đi mãi đi mãi, đội ngũ chỉ còn lại Thôi Tấn Bách, Tiêu Hoa Ung, Thẩm Hi

Hòa và Bộ Sơ Lâm.





Trưởng công chúa phủ và quận chúa phủ của Thẩm Hi Hòa cùng một con phố, còn Bộ Sơ Lâm và Thôi Tấn Bách

cùng một con phố.





Đi đến ngã ba, Bộ Sơ Lâm nói: “Tảng đá họ Thôi, ta muốn đưa quận chúa về nhà, huynh tự đi về đi nhé.”





“Ta có đồ bỏ quên ở trường công chúa phủ nên sẽ đi cùng Hành Chỉ về đó.” Thôi Tấn Bách nói.





Tiêu Phủ Hành vừa đến tuổi nhược quan, đã có tự, là Hành Chỉ.





Tiêu Hoa Ung liếc Thối Tấn Bách, không nói gì thêm.





Cả bọn đi về phía trưởng công chúa phủ, quận chúa phủ của Thẩm Hi Hòa năm sau trưởng công chúa phủ, trước

kia cũng từng là công chúa phủ, sau này Hữu Ninh để mới ban cho nàng.





Tới phủ của Nhữ Dương trưởng công chúa, Tiêu Hoa Ung và Thôi Tấn Bách tạm biệt hai người Thẩm Hi Hòa,

Thẩm Hi Hòa thấy người hầu của trưởng công chúa phủ ra mở cổng, cung kính mời hai người họ vào trong, dáng

vẻ ân cần mà quen thuộc.





Từ thái độ kẻ hầu có thể thấy Thôi Tấn Bách và Tiêu Phủ Hành khá thân thiết.





Thẩm Hi Hòa tựa hồ suy nghĩ điều gì, dời mắt nhìn nơi khác. Bộ Sơ Lâm đưa Thẩm Hi Hòa về đến quận chúa phủ

mới quay ngựa đi về.





Tiêu Hoa Ung vừa đi vào, Nhữ Dương trưởng công chúa liền đưa hắn đến phòng Tiêu Phủ Hành. Tiêu Phủ Hành

thật đang mặc tố y đọc binh thư, thấy Tiêu Hoa Ung quay về vội đứng dậy làm lễ.





“Làm phiền cô mẫu phải đợi rồi, cô mẫu đi ngủ đi.” Tiêu Hoa Ung ôn hòa lên tiếng. “Còn sớm, thường ngày phải

đến giờ Hợi ta mới ngủ.” Nhữ Dương trưởng công chúa cười nói, “Điện hạ… thích Chiêu Ninh quận chúa phải

không?” Nhữ Dương trưởng công chúa là cô cô Tiêu Hoa Ung, vì Tiêu Hoa Ung đã bảo vệ được ba mẹ con trong vụ

án của Vi Đảo nên bây giờ đã trở thành cánh tay đắc lực của hắn.





“Vâng.” Tiêu Hoa Ung thẳng thừng thừa nhận.





“Sao điện hạ không xin bệ hạ tứ hôn?” Nhữ Dương trưởng công chúa hỏi. Bà ta nghĩ Hữu Ninh để hẳn sẽ rất vui

lòng để con gái của Thẩm Nhạc Sơn gả cho Thái tử, chẳng được mấy năm sẽ phải thủ tiết, cả đời mắc kẹt trong

Kinh.





Nếu là quả phụ của thân vương thì chỉ cần Thẩm Nhạc Sơn làm cũng là có thể đón con gái về, nhưng nếu là Tiền

Thái tử phi thì không.





“Chất nhi muốn hôn sự của mình và nàng là đôi bên tình nguyện.” Giọng Tiêu Hoa Ung thật dịu dàng, ẩn chứa sự

che chở trong đó.





Nhữ Dương trưởng công chúa hiểu ngay, ra là Thái tử điện hạ yêu người ta sâu đậm, không muốn ép buộc Thẩm Hi Hòa ở bên mình bằng thánh chỉ.





Tiêu Hoa Ung mặc lại y phục của mình, sau đó quay về Đông cung bằng đường bí mật.





Tại Nhữ Dương trưởng công chúa phủ, một bóng hình yểu điệu lặng lẽ dõi theo bóng lưng xa dần của Tiêu Hoa Ung, ánh mắt mất mát. “Khê Nhi, bây giờ con đang mang họ Tiêu.” Nhữ Dương trưởng công chúa khẽ than.





Sở dĩ bà ta hỏi Tiêu Hoa Ung như vậy vì muốn hắn chính miệng thừa nhận mình đã có người trong lòng, cắt đứt mơ tưởng của con gái. Tiêu Văn Khê trước kia và Vi Văn Khê, thích Tiêu Hoa Ung đã ba năm, năm mười bốn tuổi, vừa gặp Tiêu Hoa Ung ở Lạc Dương đã đem lòng yêu hắn, sau này vẫn luôn đợi hắn quay về Kinh. Nhưng điều chờ đợi nàng ta lại là phụ thâm phạm phải tội ác tày trời, bản thân phải theo họ mẫu thân, mà người cùng họ không được kết hôn với nhau.