*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bộ Sơ Lâm cười hề hề bước lại gần: “Thế nào hả Hi Hòa muội muội, món quà ta tặng được đấy chứ?” Thẩm Hi Hòa liếc xéo Bộ Sơ Lâm, tựa như cười mà chẳng phải cười, giọng điệu bình thản: “Chỉ có thể thôi à?” Bộ Sơ Lâm trổ mắt: “Cô đã phát lệnh truy nã mà chẳng bắt được đứa nô bộc bỏ trốn này, ta cực khổ hết sức mới tìm được giùm cô, cô lại chẳng buồn ngó ngàng gì sao?” “Có không ít kẻ đưa mật thám đến bên cạnh ta từ bé, nhưng kẻ quyết định ra tay với ta trên đường lên Kinh thì chỉ có Khang vương phủ mà thôi.” Dứt lời, Thẩm Hi Hòa âm thầm liếc Linh Lung, thấy trong mắt nàng ta có vẻ sợ hãi thoáng qua trong tích tắc.
Nàng lại nhìn Bộ Sơ Lâm, thấy nàng ta vội cười lấy lòng, nói tiếp: “Ta đã sớm biết nàng ta sẽ trốn đi đầu, phát lệnh truy nã chẳng qua là kế giương đông kích tây để Khang vương phủ lơ là cảnh giác, đợi khi vào Kinh, ta sẽ tính số với bọn họ.”
Nói đoạn, Thẩm Hi Hòa nhoẻn cười đầy ý tứ “Thế tử gióng trống khua chiêng đưa người đến đây chắc cũng bắt cả người thân của nàng ta tại Khang vương phủ luôn rồi nhỉ, người khác không ai mất tích, chỉ có mỗi người thân của nàng ta là biến mất tăm, Khang vương phủ sẽ nghĩ thế nào?”
Dĩ nhiên sẽ tin chắc là do Thẩm Hi Hòa ra tay.
Thẩm Hi Hòa đứng dậy, thong thả đi về phía Bộ Sơ Lâm, Bộ Sơ Lâm lùi từng bước, cuối cùng dán lưng vào vách. Thấy Bộ Sơ Lâm tỏ vẻ xin tha, Thẩm Hi Hòa dịu dàng nói: “Thế tử, ta cứ ngỡ chúng ta đều là người thông minh, nếu người cứ muốn dò xét ta, xem như..”
Đừng tưởng nàng không biết Bộ Sơ Lâm nghĩ gì, nàng ta lo nàng đã biết được bí mật về thân phận con gái của mình nên không dám tùy tiện ra tay mà lợi dụng Khang vương phủ đánh đòn phủ đầu…
“Không không không.” Bộ Sơ Lâm lắc đầu như trống bỏi, “Là lỗi của ta, lỗi của ta, Hi Hòa muội muội đừng giận, ta cam đoan chỉ có lần này thôi.” “Nhưng người đã làm rối loạn kế hoạch của ta.” Thẩm Hi Hòa chậm rãi nói.
“Ta thiếu… thiểu nợ cô, sau này nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả!” Bộ Sơ Lâm vội bày tỏ thái độ.
“Được thôi, vậy là người thiếu ta một cái ơn cứu mạng, ba món nợ ân tình.” Thẩm Hi Hòa hài lòng gật đầu.
Bộ Sơ Lâm không dung nợ đầm đìa: “…”
“Sao? Không đúng à?” Thẩm Hi Hòa nhướng mày.
“Đúng, đúng, đúng, cô nói đúng tất!” Bộ Sơ Lâm gật đầu lia lịa. Ám vệ của Bộ Sơ Lâm đang gác bên ngoài: “..”
Không hiểu sao hắn chợt cảm thấy chủ mình thật mất mặt quá đi thôi! “Đã vậy, giờ ta muốn xử lý nô bộc bỏ trốn, thế tử.” “Ta đi đây, đi ngay đây.” Bộ Sơ Lâm chuồn êm qua cửa sổ.
Ra khỏi phòng mới thấy không khí bên ngoài tươi mát biết bao, ám vệ đuổi theo, Bộ Sơ Lâm sợ hãi vỗ ngực: “Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, trên đời này sao lại có người phụ nữ đáng sợ đến thế cơ chứ, quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ người phụ nữ!”
Ám vệ: “…”
Chủ tử, có lẽ cô đã quên mình cũng là người phụ nữ đấy.
Sợ Bộ Sơ Lâm nhận ra rồi lại kiếm cơ hành bọn họ, ám vệ vội nói: “Theo thuộc hạ thấy, Chiêu Ninh quận chúa đầu có làm gì…”
“Đâu có làm gì?” Bộ Sơ Lâm quay ngoắt lại, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ và tuyệt vọng, “Thôi xong, ta kém Thẩm Hi Hòa thì cũng thôi, thuộc hạ của ta cũng không khôn ngoan bằng thuộc hạ của Thẩm Hi Hòa nữa.”
Ám vệ: “…”
“Ngươi cho rằng vì sao lần này gặp ta, Thẩm Hi Hòa hết hạ độc lại dùng hương?” Bộ Sơ Lâm quá thất vọng về thuộc hạ mình, “Nàng ta đã sớm đoán được ta tìm đến có chuyện gì nên muốn cảnh cáo ta, nếu ta đối nghịch với nàng ta, nàng ta sẽ khiến ta thở cũng không yên!”
Ám vệ thấy chủ tử nhà mình suy nghĩ quá nhiều. Bộ Sơ Lâm nhận ra ám vệ đang nghĩ gì, lòng càng bực bội hơn: “Phường giá áo túi cơm!”
Cứ đợi mà xem, nàng ta tự nhận mình cũng là người thông minh, bao năm nay vẫn luôn đấu trí bất phân thắng bại với đám cáo giá cáo trẻ của Tiêu gia, đây là lần đầu tiên bị một người phụ nữ dọa cho sợ mất mật, Thẩm Hi Hòa đúng là đa mưu túc trí.