Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 153




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter





*********************************





THUẬT DỊCH XƯƠNG





Nghe vậy, Tùy A Hỉ cúi đầu: “Trước hết, A Hỉ mang ơn quận chúa. Và lại mấy ngày nay sống trong quận chúa phủ,

thấy quận chúa có mưu tính sâu xa, thủ đ3oạn cao cường. Nếu quận chúa chướng mắt hành vi ngày trước của A Hỉ

thì A Hỉ cũng chẳng còn gì để nói.”





“Ngươi muốn đi theo ta mà vẫn cứu chữ1a Lục điện hạ, quả là người trọng tình trọng nghĩa.” Thẩm Hi Hòa khẽ gật

đầu, “Có điều, tuy rằng trước kia ngươi náu mình trong Dược viên khá kín đáo9 nhưng vẫn có người từng trông

thấy, sau này nhỡ có ai điều tra được…”





Nói đến đây, Thẩm Hi Hòa bình tĩnh nhìn hắn.





Tùy A Hỉ cởi th3ắt lưng ra, Bích Ngọc biến sắc: “Ngươi dám làm càn!”





Tùy A Hỉ mặc kệ Bích Ngọc, phanh vạt áo ra để lộ lồng ngực, trên đó có một vết bỏng còn 8mới: “Trên đời không

thiếu người giống người, trên người A Hỉ có một bớt đen to bằng đồng tiền trên ngực, lúc gia nhập Thái y viện,

người ta lấy đây làm tiêu chí nhận diện, A Hỉ đã xóa nó đi rồi. A Hỉ biết cách trị bỏng, có thể chữa lành mà không

để lại sẹo, xem như cái bớt này sẽ tan biến không còn dấu vết.”





Thẩm Hi Hòa vừa lòng mỉm cười, lại nói: “Bên cạnh ta không thiếu người giỏi y thuật, ngươi đã gặp Tề đại phu rồi

đấy, chưa kể ta còn một đại nha hoàn đang theo học y thuật với Bạch Đầu Ông, ít ngày nữa sẽ quay về, hãy cho ta

một lý do để giữ ngươi lại.”





Tùy A Hỉ tự tin ngẩng đầu lên: “Quận chúa, về phương diện bắt mạch kê đơn, A HỈ không dám đánh đồng bản

thân với Tề đại phu; về phương diện chữa bệnh cửu người, A HỈ cũng không dám so tài cao thấp với Bạch Đầu

Ông, nhưng chắc chắn hai người họ không thể thắng được thuật châm cứu gia truyền của A HỈ.”





Ngừng một chốc, Tùy A Hỉ lại nói tiếp: “Ngoài ra, A Hỉ còn một tuyệt kỹ độc môn nữa.”





“Tuyệt kỹ độc môn gì?” Thẩm Hi Hòa tò mò. “Là thuật dịch xương.” Thẩm Hi Hòa hơi ngạc nhiên: “Là thuật dịch



xương giúp làm thay đổi diện mạo ấy à?”





“Vâng.” Tùy A Hỉ nói chắc nịch.





Thẩm Hi Hòa vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng.





Nàng từng nghe nói thuật dịch xương có thể khiến gương mặt của hai người khác nhau trở nên giống hệt nhau,

hoặc là thay đổi diện mạo của một người mãi mãi mà không cần dùng đến mặt nạ da người.





Quá trình thay đổi diện mạo rất dài và đau đớn, nhưng một khi hoàn thành thì không khác gì người bình thường,

cũng không thương tổn đến gân cốt






“Từ hôm nay, người chính thức đi theo ta, cần gì cứ nói với Bích Ngọc.” Thẩm Hi Hòa quyết định chấp nhận Tùy A

HÈ, “Ta không trông mong người có thể giúp ta được ít nhiều, nhưng ta tuyệt đối không tha cho kẻ phản bội.”





“Thuộc hạ thề sẽ trung thành với quận chúa đến chết.” Tùy A Hỉ lại dập đầu.





Người của Thẩm Hi Hòa trong cũng vừa bắt đầu điều tra, Thái tử điện hạ đã được tin, biết Thẩm Hi Hòa muốn biết

về hương liệu các cung sử dụng, đương nhiên Tiêu Hoa Ung muốn âm thầm hỗ trợ. Thế là Thẩm Hi Hòa nhanh

chóng nhận được báo cáo về tình hình sử dụng hương liệu của các cung.





Có đến ba nơi có dùng hương Tam quân tiện chứ không riêng gì một cung, là cung của Tam công chúa An Lăng,

Phật đường của Thái hậu và tẩm cung của Lương chiêu dung – sinh mẫu của Đại vương.





“Loại cầu huân hương này chưa từng xuất hiện trong cung Thái hậu.” Mạc Viễn nói thêm.





Thẩm Hi Hòa gật đầu, loại cầu này chủ yếu được các nữ lang và phụ nhân yêu thích, người lớn tuổi như Thái hậu

thì không.





Giữa An Lăng công chúa và Lương chiêu dụng, nàng chỉ có khúc mắc nhỏ với Lương chiêu dụng. Nguồn cơn sự

việc phải đi ngược về buổi tiệc sinh nhật của Định vương phi, hôm ấy Đại vương phi khó dễ Lương Đan Phác,

Lương Đan Phác muốn châm ngòi để Thẩm Hi Hòa và Đại vương phi xích mích với nhau, Thẩm Hi Hòa nhìn thấu

ý đồ ấy, bèn trừng trị nàng ta một phen,






Về sau, Lương gia không hề nhắc đến việc này, Lương chiều dung dường như cũng không để bụng, chí ít thì những

lần hai người gặp nhau trong cung, bà ta vẫn chào nàng niềm nở. Lương chiêu dung không chỉ là một trong Cửu

tần mà còn có một người con trai đã được phong vương là Định vượng, chưa kể còn nhận nuôi Thập nhị hoàng tử

Tiêu Trường Canh.





“Quả cầu này không có dấu ấn của những đồ vật được chế tạo trong cung, hình như là đồ ngoài cung.” Thẩm Hi

Hòa săm soi vết xước trên bề mặt của nó, “Tìm cách thử Lương Đan Phác xem sao.”





Ngày rằm hàng tháng, Lương Đan Phác sẽ theo Lương phu nhân đi chùa Tướng Quốc dâng hương, vừa hay Hư

Thanh đại sư thiếu nàng một món nợ ân tình, thế là nàng nói thẳng với Hà Thanh đại sự mình cần gặp riêng Lương

nữ lang, đảm bảo không làm nàng ta bị thương hay nguy hiểm đến tính mạng, cũng không gây bất lợi gì, nhờ ông

ta sắp xếp giúp cho.





Hư Thanh đại sự xác nhận Thẩm Hi Hòa sẽ không làm gì tổn thương đến Lương Đan Phác, khi ấy mới sắp xếp giúp

Thẩm Hi Hòa, nhờ vậy mà Thẩm Hi Hòa dễ dàng gặp riêng Lương Đan Phác. Nàng ta chưa kịp phản ứng thì đã

mơ mơ màng màng vì hít phải một lượng lớn hương thôi miên.





“Lương nữ lang có hận Chiêu Ninh quận chúa không?” Bích Ngọc nhẹ nhàng hỏi.





Sắc mặt Lương Đan Phác trở nên dữ tợn: “Thẩm Hi Hòa, ta hận nàng ta!”





Lương Đan Phác không hận Thẩm Hi Hòa sao được, Thẩm Hi Hòa không chỉ nhục mạ nàng ta trước mặt đám


đông, mà quan trọng hơn là sau buổi tiệc sinh nhật của Định vương phi ngày ấy, Đại vương đã tiến cung và nói với

Lương chiêu dụng răng không muốn để nàng ta vào phủ làm trắc phi.





Tuy Lương gia không quá hiển hách nhưng dù gì nàng ta cũng là đích nữ, cô mẫu lại là một trong Cửu tần, biểu ca

là thân vương. Nàng ta hoàn toàn có thể tìm được một mối hôn sự tốt, nhưng cô mẫu lại ngỏ ý muốn nàng ta vào

Đại vương phủ làm trắc phi.





Đại vương và Đại vương phi thành thân đã năm sáu năm mà vẫn chưa có con cái, chỉ cần nàng ta sinh được trưởng

tử thì ngày sau có thể làm chủ cả vương phủ, dù chỉ là trắc phi thì đã sao? Nàng ta có cô mẫu làm chỗ dựa, có danh

tiếng của Lương gia chống lưng, biểu ca không thể lạnh nhạt với nàng ta được.





Nàng ta bị Lương chiêu dụng thuyết phục, lòng háo hức chờ đợi ngày bước chân vào Đại vương phủ, nhưng sau

tiệc sinh nhật của Đại vương phi, nàng ta bị Đại vương từ chối, bị Thẩm Hi Hòa trừng phạt, thể là người ta đồn

rằng nàng ta không biết điều, đức hạnh có vấn đề. Đừng nói đến những nhà quan lại từng đánh tiếng cầu thân, bây

giờ đến cả thứ tử nhà danh gia vọng tộc cũng không muốn cưới nàng ta. Những kẻ chịu cưới rặt một đám xấu như

ma, phẩm hạnh thấp kém, thế là hôn sự của nàng ta xem như bị hủy hoại.





“Cô có muốn trả thù không?” Bích Ngọc lại hỏi.





“Muốn chứ.” Lương Đan Phác rít lên the thé, nở nụ cười quái gở, “Nhất định ta sẽ trả thù nàng ta!”





“Trả thù kiểu gì?” Bích Ngọc dẫn dắt.





Lương Đan Phác đăm chiêu một lúc rồi lắc đầu: “Ta sẽ nghĩ cách.”





Thẩm Hi Hòa nghe vậy, lại nhìn vẻ hung ác của nàng ta thì biết ắt hẳn nàng ta đã nghĩ đến kha khá cách thức đối

phó mình, có điều không thể tiếp cận mình, lại có tấm gương tày liếp của Vinh Nhị nương tử nên đến giờ vẫn chưa

hành động, hoặc chưa thành công, bởi vậy mới tỏ ra phẫn uất và không cam tâm đến thế.





“Có phải cô từng tặng một quả cầu huân hương chạm hình hoa sen cho Chiều dung nương nương không?”





“Có.” Lương Đan Phác ngơ ngác gật đầu, “Bên trong chứa hương Tam quân tiên do ta điều chế để lấy lòng cô

mẫu.”





“Quả cầu đó có gì đặc biệt không?”





Lương Đan Phác lắc đầu, thấy hơi choáng: “Có một vết xước.”





Bích Ngọc nhìn sang Thẩm Hi Hòa rồi gặng hỏi: “Sao lại bị xước? Xước chỗ nào?” “Do cung nữ bất cần làm xước, vì đó là quà ta tặng nên cô mẫu mới nói cho ta biết. Ở…” Lương Đan Phác xây xẩm mặt mày: “Ở trên đài sen…”





Còn chưa dứt lời, nàng ta đã bất tỉnh vì hít phải quá nhiều hương thôi miên.





Thẩm Hi Hòa nhìn vết xước nằm trên đài sen, khóe môi khé nhếch, một nụ cười lạnh lùng thoáng hiện trên môi. “Châm cho nàng ta ít hương an thần.” Thẩm Hi Hòa dặn dò một câu rồi ra khỏi sương phòng, nói với hai sa di đang trông chừng bên ngoài: “Lương nữ lang hơi mệt, khoảng nửa canh giờ nữa sẽ tỉnh.” Không ai biết chuyện Thẩm Hi Hòa đến chùa Tướng Quốc, hôm sau nàng tiến cung thỉnh an Thái hậu, ngồi một lát rồi cáo từ, lúc xuất cung vừa khéo gặp phải Lương chiều dung đang tản bộ.